Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1771: Ngũ Hổ Kiếm Thức Ăn Cho Chim 2

Chương 1771: Ngũ Hổ Kiếm Thức Ăn Cho Chim 2Chương 1771: Ngũ Hổ Kiếm Thức Ăn Cho Chim 2
Trình Thanh Tuyết cau mày thật chặt: "Vừa nhìn đã thấy hai kẻ này có ý đồ khác. Nương ta vốn muốn nói cho tỷ tỷ ta biết, để tỷ ấy đi kiểm tra lai lịch của hai người đó, nhưng cha ta không cho, bảo đừng để mấy chuyện nhỏ như vậy làm phiền tỷ tỷ ta, tự ông ấy có thể tra được."
Hàn thúc cười cười: "Lão gia cũng là khổ tâm."
Trình Thanh Tuyết thở dài: "Ta chỉ có thể nói chuyện với Hàn thúc, cha ta thường ngày thương ta như vậy, nhưng cứ đụng đến gặp đại nương, cha ta lại mêm lòng."
Hàn thúc cười nói: 'Lão gia là người trọng tình trọng nghĩa."
Trình Thanh Tuyết rầu rĩ nói: "Chỉ là đáng thương cho nương ta, đã nhiều năm như vậy không biết đã bị đại nương làm cho oan ức bao nhiêu lần, cũng không than phiên trước mặt cha ta, không sinh lòng oán trách với đại nương của ta."
Hàn thúc nói đầy ấm áp: "Phu nhân giàu tình yêu thương, là một vị hiên thê của lão gia."
Mi Cơ trên nóc nhà đang buồn nôn đến không chịu nổi, mắt trợn trắng đến mức sắp bay lên, đầu lưỡi cũng bị chuột rút.
Trình Thanh Tuyết lại luôn mồm lảm nhảm phàn nàn kêu ca một lúc lâu, Mi Cơ nghe cũng sắp ngủ thiếp đi.
Hàn thúc nói: "Tiểu thư, người đợi một lát, ta sẽ đi lấy thuốc cho người, là thuốc trị thương loại hảo hạng mới đây của Thánh điện."
Trình Thanh Tuyết nói: "Nhân tiện, Hàn thúc, nương ta bảo ta mang chút vải này qua, để đưa cho tỷ tỷ, hôm nào ngươi đến Thánh Nữ điện, nhớ mang cho tỷ ấy giúp ta."
Ánh mắt Hàn thúc lay động: "Được."
Sau khi Trình Thanh Tuyết rời đi, Hàn thúc lập tức chất số vải nàng ta mang đến lên xe ngựa.
Mi Cơ thắc mắc: "Mớ vải này là Trình Thanh Tuyết mang tới cho Thánh Nữ, ông ta muốn đến Thánh Nữ điện ư?”
Mi Cơ quyết đoán thi triển khinh công đuổi theo.
Khi nhìn thấy tấm bảng đầy khí thế của Thánh Nữ điện, nàng ta bèn nhíu mày: "Ta đoán trúng rồi."
Ngoài cửa Thánh Nữ điện có một cao thủ đứng gác, Hàn thúc đưa ra lệnh bài, bước vào qua cửa hông.
Mi Cơ cũng muốn đi vào, nhưng nàng ta không thể đi bằng cửa chính hay cửa hông được, cửa sau cũng không thể, chỉ có thể leo tường.
Nàng ta đi đến một nơi không có ai đi qua bên ngoài tường viện, nhón chân một cái bay lên không trung, cả người xoay tròn như đoá hoa sen lửa nở rộ.
Đúng vào khoảnh khắc nàng ta chuẩn bị vượt qua bức tường, mắt nàng ta bất chợt liếc thấy một sợi tơ cực kỳ mỏng.
"Tơ tằm Tuyết Vực Thiên!"
Mặt nàng ta biến sắc, mạnh mẽ ngưng trệ trên không, đánh vào tường một chưởng, mượn nội lực đẩy ngược cơ thể mình quay trở về.
Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật!
Nếu Tiểu Tiểu không đưa cho nàng ta hai tấm tơ tằm Tuyết Vực Thiên, để ngày nào nàng ta cũng ngắm nghía, chơi đến quen thuộc lắm rồi, thì vừa nay nàng ta đã trúng chiêu.
Lần này bay qua, nàng ta không còn là Mi Cơ xinh đẹp nữa, mà sẽ trở thành từng miếng Cơ luôn rồi!
Sống lưng nàng ta ớn lạnh.
Đang định chuyển sang nơi khác thử xem sao, nhưng một chưởng tự cứu mình vừa rồi lại đã kinh động cao thủ của Thánh Nữ điện.
Một đạo kiếm khí đáng sợ chém về phía nàng ta, Mi Cơ bèn dùng chiết cốt phiến ngăn cản.
Chỉ nghe cạch một tiếng, chiết cốt phiến nứt ra, kiếm khí đập mạnh vào ngực nàng ta, xương sườn nàng ta đau nhức, nàng ta cũng phun ra một bụng máu!
Thật là một cao thủ hết sức đáng sợi
Mị Cơ không ham chiến nữa, thi triển khinh công biến mất trong màn đêm.
Khi Mị Cơ trở về Trình gia thì trời đã tối.
Tô Tiểu Tiểu đã dỗ Trình Tang đi ngủ rồi.
Tô Tiểu Tiểu vừa đắp chăn cho trưởng bối đáng thương này, ở cửa vang lên một loạt tiếng va chạm.
Tô Tiểu Tiểu đi mở cửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận