Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 592: Binh Quyen 2

Chuong 592: Binh Quyen 2Chuong 592: Binh Quyen 2
Cảnh Tuyên Đế ban cho Tần Triệt một cái tên mới, Tần Giang.
Cái tên Tần Triệt này xem như lấy lại, chờ ngày Tô Thừa vào cung, Cảnh Tuyên Đế liền đem thân phận Tần Triệt, kim ấn Hộ Quốc Công cùng lệnh bài đều trao lại cho ông ta.
Đương nhiên có một số chuyện nhỏ, giống như trừng phạt đối với Tần Giang cũng không thể làm qua loa.
Dù sao đây cũng là tội khi quân.
Cho dù có niệm tình tiên đế cùng Tần Phong có tình nghĩa quân thân.
Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống lại khó tha.
Cách chức hay giáng chức, Cảnh Tuyên Đế cần phải suy xét thêm một chút.
Phủ Hộ Quốc Công.
Tần Triệt... Hiện giờ nên gọi hắn là Tần Giang.
Từ khi hắn ta bị đuổi khỏi chính viện, Tần Giang bị chuyển đến Thanh Phong Các, sân viện này cách viện của Tần Thương Lan vô cùng xa.
Nơi đó từng là nơi Tân Phong dùng để tập võ.
Cũng không thể nói chỗ đó cũ nát gì, nhưng cũng thật sự đã lâu chưa được tu sửa qua.
Thân thế thật sự của hắn truyền khắp phủ, những hạ nhân ngày xưa vẫn luon nịnh bợ hắn lúc này chỉ ước có thể tránh hắn thật xa.
Người đi trà cũng lạnh.
"Vì sao ngươi không đi?"
Hắn ngồi trong căn phòng tối tăm âm u, ngước mắt nhìn Từ Khánh đang cầm theo một hộp đồ ăn đứng trước mặt.
Từ Khánh nói: "Ta nói rồi, mạng của ta là do Quốc Công gia ban cho, cả đời của ta nguyện trung thành với Quốc Công gia."
Tần Giang cười nói: "Ta đã không còn là Quốc Công gia."
Từ Khánh nói: "Vậy cũng là chủ nhân của ta."
"Để trên bàn đi." Tân Giang nói.
Từ Khánh đem canh gà mua từ bên ngoài về đặt lên bàn.
Tần Giang châm chọc nói: "Trải qua chuyện này, ta xem như cũng đã nhìn rõ vài chuyện, ta là Hộ Quốc Công, là chủ nhân của cả tòa phủ đệ này, nhưng tại sao chỉ cần một câu nói của Tần Thương Lan đã có thể dễ dàng phế bỏ ta?" "Vì sao?" Từ Khánh hỏi.
Tần Giang cười lạnh: "Bởi vì trong tay của ta không có thực quyền, đúng hơn mà nói, là binh quyền. Lão gia tử cũng thật âm hiểm, bề ngoài đem vị trí Hộ Quốc Công truyền lại cho ta, trên thực tế lại vẫn nắm binh quyền chặt chẽ trong tay, ta chỉ là một cái bia đỡ đạn, để mọi người đều đem thù hận dời đến tấm bia đỡ đạn là ta."
Từ Khánh nói: "Ta cảm thấy lão thái gia cũng không có nghĩ như vậy."
Tần Giang hung ác nham hiểm mà nói: "Hừ, ông ta chính là nghĩ như vậy!"
Từ Khánh không nói gì nữa.
Tần Giang mở hộp đồ ăn ra: "Không sao, sớm một chút nhìn thấy rõ cũng tốt. Ta bảo ngươi đi tìm hiểu tin tức, ngươi tìm hiểu tới đâu rồi?"
Từ Khánh nói: "Tìm hiểu được rồi."
Từ Khánh bẩm báo rõ ràng xong, Tần Giang suy nghĩ hồi lâu, sau đó liền ngửa mặt lên trời cười to: "Thì ra là như vậy... Tân Thương Lan... Không ngờ được... Trời không diệt ta —— Trời không diệt ta 一一"
KhaiTuong cung.
Nhàn phi đang ngồi bên cửa sổ xem sách.
Nàng xem đến đầu váng mắt hoa.
Muốn đứng vững gót chân ở hậu cung, chỉ dựa vào dung mạo cùng xuất thân là không đủ, phải biết giữ hình tượng của chính mình.
Hình tượng của Nhàn phi chính là nữ tài tử một bụng đầy thơ văn thư pháp.
"Buồn ngủ muốn chết."
Nhàn phi ghét bỏ ném sách lên bàn.
Ngay lúc đó, Lưu Tam Đức bước nhỏ chạy vào, vội vã đi đến nhỏ giọng bẩm báo bên tai Nhàn phi vài câu.
Sắc mặt Nhàn phi biến đổi: "Là thật sao?"
Lưu Tam Đức đưa tờ giấy cho nàng: "Mời nương nương xem qua."
Nhàn phi sau khi xem xong liền thay đổi sắc mặt liên tục, nàng vò tờ giấy lại một cục, biểu tình nghiêm trọng nói: "Ngươi xuất cung một chuyến, đến gặp một người tên là Từ khanh!"
Lưu Tam Đức đáp: "Vâng!"
Nhàn phi dặn dò: "Cẩn thận đừng để người khác phát hiện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận