Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 441: Nga Bài 2

Chương 441: Nga Bài 2Chương 441: Nga Bài 2
"Ngươi cứ suy nghĩ vài ngày trước đã." Tô Mạch không tiện ép quá mức, liền lên xe ngựa rời đi.
Không lâu sau, lão cha Tô từ ruông trở vê.
"Khuê nữ!"
Ông ấy sờ sờ bụng: "Có gì ngon không thế?"
Tô Tiểu Tiểu vào nhà bếp bưng lên một đĩ bánh bí đỏ cho ông ấy.
Bánh bí đỏ vừa được nướng xong, lúc này vẫn còn đang nóng hôi hổi, nhân bên trong là một ít đậu đỏ.
Lão cha Tô ăn vô cùng thích thú.
"Cha." Tô Tiểu Tiểu bất động thanh sắc mở miệng: "Cha có nghĩ trên đời này bản thân cha vẫn còn người thân nào đó hay chưa?"
"Ừm." Lão cha Tô đang bận miệng.
Tô Tiểu Tiểu vừa vẽ bản phác thảo vừa hỏi: "Năm đó cha lưu lạc tới nơi này, con đã từng nghĩ, có phải là cha bị lạc khỏi người nhà hay không? Cha có muốn đi tìm bọn họ không?"
Lão cha Tô chẳng buồn ngẩng đầu cắn một miếng bánh rồi nói: "Sau ngần ấy năm, còn tìm được nữa sao? Con không biết thiên tai năm đó nghiêm trọng đến mức nào đâu, trong nhà của ta chắc chắn là không còn người nào nữa."
Tô Tiểu Tiểu: "Nếu có thì sao? Cha có muốn tìm không?”
Lão cha Tô khoát tay.
Sau khi ăn xong cơm trưa, Phù Lang Trung tới tiểu Tô gia một chuyến.
Đây là lần đầu tiên Phù Lang Trung tới thôn Hạnh Hoa, nói thực thì Tô Tiểu Tiểu Tiểu cũng khá bất ngờ.
Càng bất ngờ hơn chính là... mặt mũi của hắn ta bầm dập, giống như bị người ta đánh.
"Không cẩn thận nên bị ngã mà thôi."
Phù Lang Trung sĩ diện nói.
Tuyệt đối không thừa nhận là bị mẹ ruột đánh.
Tô Tiểu Tiểu: "Ồ"
Phù Lang Trung: Ngữ khí hoài nghi này của con là sao đây?
Phù Lang Trung lẩm bà lam bẩm uống mấy ngụm trà, xoa xoa cái trán đẫm mồ hôi, nói: "Ta tìm con là có chính sự.”
Phù Lang Trung nói chuyện Tô Mạch tới cửa cầu y cho Tô Tiểu Tiểu: "... Người tới từ kinh thành, dường như có chút giao tình với cha ta, cha của hắn ta vài ngày trước có tới một lần, lúc đó ta ra ngoài chẩn bệnh rồi."
Thế giới này thật nhỏ.
Phù Lang Trung không nói cụ thể thân phận của Tô Mạch, nhưng từ miêu tả của hắn ta Tô Tiểu Tiểu cũng đoán ra được, chẳng trách Tô Uyên lại tới trấn Hạnh Hoa, hóa ra là để mời phụ thân của Phù Lang Trung đi kinh thành chẩn bệnh tại gia cho lão Hầu gia."
Phù Lang Trung thở dài: "Nương ta kể, lão Hầu gia bị bệnh đã nhiêu năm rồi, cha ta không điều trị được, y thuật của ta không bằng cha ta, nên không đi tự rước lấy nhục."
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Vậy hôm nay sư phụ tới đây —"
Phù Lang Trung lấy ra một mảnh giấy từ trong ngực: "Ta tìm được bệnh án năm đó của cha ta, trên đó có ghi chép chứng bệnh của lão Hầu gia, ta đã sao chép lại một phần, có cần ta đọc cho con nghe không?”
"Không cần, con biết chữ rồi."
"Nhanh vậy sao?"
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy bệnh án từ trong tay hắn ta, nàng học chữ nhanh, có thể đọc được hầu hết những gì viết trên bệnh án, nếu thật sự không hiểu, nàng có thể dựa vào ngữ cảnh để đoán.
Nhưng để thận trọng, nàng vẫn đối chiếu lại với Phù Lang Trung một lần nữa.
"Từ những triệu chứng của bệnh nhân được phụ thân của sư phụ ghi chép lại, xem ra có chút giống việc suy khí quản dẫn đến suy tim, đơn thuốc mà phụ thân của người đã kê cũng đều có lợi cho khí quản."
"Đúng vậy.' Phù Lang Trung nói.
"Có điều đây đã là ghi chép từ hơn mười năm trước rồi, bệnh tình của lão Hầu gia hiện giờ có lẽ đã phát sinh biến hóa, cũng không thể biết được."
"Không sai, bản bệnh án này đã qua quá nhiều thời gian rồi, từ lâu đã không thể dùng làm căn cứ để chẩn bệnh nữa..." Tô Tiểu Tiểu nói xong nhìn hắn ta một cái: "Người có muốn di kinh thành chữa bệnh cho lão Hầu gia không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận