Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1902: Xé Rach Mặt. 1

Chương 1902: Xé Rach Mặt. 1Chương 1902: Xé Rach Mặt. 1
Hắn ta không phải là người đêm qua.
"Con vet của ta bay vào viện của các người, không biết ta có thể vào trong tìm được không?” Vệ Đình khách sáo nói.
"Con vẹt?"
Nam nhân quay đầu nhìn vào trong viện, dường như không phát hiện tung tích của một con chim nào, nhưng thấy dáng vẻ của Vệ Đình, cũng không giống như người xấu nên để Vệ Đình vào tìm.
"Ngươi tìm đi."
Vệ Đình bước vào trong.
Ngũ Hổ cũng phối hợp bay vào trong, bay ngang qua Vệ Đình rồi tiến vào nhà chính.
Nam nhân kinh ngạc: "Con chim xanh vừa rồi chính là con vet của ngươi?"
Vệ Đình nói: “Đúng vậy, nó quen thói nghịch ngợm, luôn chạy lung tung.”
Nam nhân kiến nghị nói: "Nên dùng lông nhốt nó lại mới được."
Vệ Đình nói: "Đúng vậy, lúc này trở vể sẽ tìm một cái lồng nhốt nó lại."
Nam nhân kinh ngạc nhìn Vệ Đình: "Ngươi chưa từng nhốt nó lại sao?"
Vệ Đình bước vào nhà chính: "Bình thường nó cũng rất nghe lời, không biết hôm nay bị làm sao, có lẽ là ngửi được cái gì đó ngon. Nhà của ngươi chỉ có một mình ngươi sao?"
Nam nhân không chú ý đến những lời khách sáo của Vệ Đình: "Nhà chúng ta có bốn người, cha nương và muội muội của ta đã ra ngoài mua đồ rồi."
Vệ Đình đi đến hậu viện, nhìn quần áo phơi trên dây thấy đúng với lời của nam nhân này.
Rất nhanh Ngũ Hổ bay xuống, từ trong góc tường lấy ra một chiếc khăn màu trắng.
Nam nhân a một tiếng: "Đây là khăn tay của ai, sao lại rơi trong viện nhà ta?"
Vệ Đình nhặt khăn tay lên, ngửi được một mùi thơm rất nhẹ không dễ gì phát hiện được.
Xem ra đêm qua vẫn bị người đó phát giác, dùng khăn tay lau kiếm và mùi hương trên người, rồi ném nó vào trong viện của nhà này.
Thật sự là một tên gian xảo!
Trong một đình nghỉ mát ở phía đông Vương Đô, Vệ Thanh ngồi trên xe lưng, sát thủ nghiêm túc đứng bên cạnh hắn ta.
Hắn ta quay lưng về phía bậc thang, nhìn những ngọn núi bất tận ở phía xa.
Một nam nhân mặc đồ trắng bước lên bậc thang, đến đình nghỉ mát.
"Ngươi tìm ta?" Hắn ta nói. Sát thủ cảnh giác với ánh mắt của hắn ta.
Vệ Thanh không xoay xe lăn lại, vẫn nhìn về phía những ngọn núi như cũ, lạnh lùng mở miệng: "Tại sao muốn ám sát phụ thân của ta?"
Nam nhân mặc đồ trắng bi hắn chất vấn, cũng không hề lộ ra biểu cảm chột dạ: "Ông ấy đã không là phải phụ thân của ngươi, chỉ là một con rối giết người trong Thánh Nữ”
Vệ Thanh đẩy bánh xe lăn xoay qua, gắn từng chữ nói:" Ông ấy không phải con rối!"
Nam nhân mặc đồ trắng đối diện với ánh mắt sắt bén của hắn ta cũng không trốn tránh, hay lùi bước:
"Phải không? Các ngươi đã cứu ông ấy được một thời gian rồi, ông ấy còn chưa nhận ra các ngươi? Vẫn không nhớ được bản thân là ai? Có chịu được sự tra tấn như tẩu hỏa nhập ma không? Thường động thủ với các ngươi không? Giết người đã là bản năng khắc vào xương cốt của ông ấy, không có thuốc chữa! Cho dù trước mắt ông ấy còn một chút lý trí, cũng sẽ càng lúc càng mất khống chế, cuối cùng hoàn toàn trở thành một giết người điên cuồng."
Vệ Thanh nắm chặt tay vịn trên xe lăn: "Ông ấy sẽ tốt lên... Ông ấy tỉnh táo sẽ nhớ đến Hi Nguyệt... Khi mộng dụng sẽ nhớ đến Tiểu Thất... Đây mới là thứ được khắc trong xương cốt của ông ấy."
Nam nhân mặc đồ trắng nhẹ nhàng nói: "Tin hay không thì tùy ngươi, nhưng cuối cùng sẽ có một ngày ông ấy sẽ giết hết tất cả mọi người."
Vệ Thanh lạnh lẽo nhìn hắn ta: "Ta sẽ không vì chuyện chưa xảy ra mà đưa ra kết luận, ta chỉ biết ông ấy là phụ thân của ta, ta không cho phép bất cứ ai làm tổn thương đến ông ấy."
"Chưa xảy ra... A."
Bạn cần đăng nhập để bình luận