Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 234: Binh Phu 1

Chuong 234: Binh Phu 1Chuong 234: Binh Phu 1
Đến khi bán hết 200 cái bánh bột ngô thì khách nhân mới về chỗ Cẩm Ký xếp hàng.
Tháng trước sẽ không có tình trạng này.
Hồi Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cau bày quán lần đầu, các khách nhân không mua được điểm tâm bên Cẩm Ký mới đến chỗ hai tỷ đệ mua cho đỡ thèm.
Lưu Bình vô cùng kinh ngạc.
Vừa nay hắn ta không hoa mắt thật à? Lưu Bình trà trộn ở trấn trên nhiều năm nhưng chưa từng thấy ai có thể cướp mối làm ăn với Cẩm Ký như này, đã thế còn chỉ là quán ven đường nữa chứt
"Bán cho ta mấy cái bánh bột ngô, vị gì cũng được."
"Xin lỗi, bán hết rồi, ngày mai lại đến đi."
"Bên cạnh còn ba cái mà?”
"Đó là để cho đệ đệ của ta ăn."
Ăn ba cái bánh một ngày là tiêu chuẩn bữa ăn của Tô Nhị Cẩu.
Hôm nay buôn bán tốt quá, còn chưa kịp ăn.
Tô Tiểu Tiểu nhớ rất kỹ, sẽ không bán đi hạnh phúc nhỏ nhoi này của cậu ta.
Từ từ, giọng nói này...
Tô Tiểu Tiểu ngước mắt lên: "Thẩm Xuyên?"
Thẩm Xuyên nói: "Bây giờ trông cô nương có vẻ bận rộn! Sự nghiệp càng ngày càng lớn, sau này giàu có phú quý đừng quên nhau nhé!"
Tô Tiểu Tiểu khẽ cười, chợt nghĩ ra cái gì đó, nàng hỏi: "Năm trước công tử không phải nói muốn đi Phủ Thành học sao?"
Thẩm Xuyên thở dài: "Ngày mai."
Tô Tiểu Tiểu nhìn biểu cảm của hắn ta, hỏi: "Công tử hình như không muốn đi."
Thẩm Xuyên bất đắc dĩ phe phẩy quạt: "Học ở đâu mà không phải học? Cha ta dạy cũng không tệ."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đọc vạn quyển sách không bằng đi vạn dặm đường, Thẩm viện trưởng có lẽ là hy vọng công tử ra ngoài rèn luyện một phen, mở mang kiến thức."
Thẩm Xuyên thu quạt lại: "Cô nương nói rất có đạo lý. Nghĩ như vậy, ta cũng sẽ không phản đối chuyện đi Phủ Thành như vậy! Huống chi Phủ Thành cũng không xa, ra roi thúc ngựa một ngày là có thể đến nơi, ta nghỉ tuân là có thể trở về."
Tô Tiểu Tiểu ở trong thôn luôn nghe người ta nói Phủ Thành này rất xa, đi tới mười ngày nửa tháng, vốn dĩ ngồi xe ngựa chỉ cần một ngày. Đây có lẽ là sự khác biệt về tài nguyên giữa người giàu và người bình thường.
Thẩm Xuyên vỗ quạt xếp: "Không được ăn điểm tâm cô nương làm, thật sự là quá đáng tiếc rồi!"
Kỳ thật hắn ta có thể sắp xếp đến, nhưng sau khi do dự một hồi, lại nhường cho người khách phía sau, nhường cũng vài lần.
Hắn ta hy vọng nàng làm ăn càng ngày càng tốt, hy vọng điểm tâm của nàng có thể được nhiều khách ăn hơn.
Nhưng lúc này hắn ta lại hối hận.
Sớm biết như vậy... hắn ta đã bớt đi một vị khách rồi.
"Đây." Tô Tiểu Tiểu giống như ảo thuật lấy ra một túi điểm tâm từ trong sọt.
"Không phải cô nương bán hết rồi sao?" Thẩm Xuyên hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Bán thì bán hết rồi, nhưng cái này không phải để bán. Đây là quà ta tặng cho một bằng hữu."
Cô nương nhỏ này luôn khiến người ta ngạc nhiên.
Thẩm Xuyên vui vẻ tiếp nhận điểm tâm, lại nhìn Tô Tiểu Tiểu vài lần.
Vừa rồi Tô Tiểu Tiểu bị người vây quanh, hắn ta nhìn không rõ lắm, lúc này khoảng cách gần, hắn ta mới phát hiện dường như Tô cô nương đã khác hơn mấy năm trước rồi.
Thay đổi rồi... đẹp hơn.
Tội lỗi, tội lỗi, tội lỗi, hắn ta là một học giả, sao lại có thể nhận xét về diện mạo của một cô nương trong lòng mình?
Thật thất lễt
Hôm nay Thẩm Xuyên chủ yếu là tới nói lời từ biệt với Tô Tiểu Tiểu, vốn là dự định lên nhà nàng, nhưng vừa nghĩ tới nàng đã thành thân, hắn ta lại lo lắng việc mình thường xuyên đến thăm sẽ gây ra nhiều hiểu lầm.
Sao nàng lại thành thân rồi nhỉ?
"Mải nói chuyện với cô nương thiếu chút nữa đã quên, Hạng công tử bảo ta hỏi cô nương một chút, thuốc của hắn ta uống hết rồi, còn cần uống tiếp không?"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Có, lát nữa ta qua đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận