Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1317: Bị Đạp Thành Đầu Heo 3

Chương 1317: Bị Đạp Thành Đầu Heo 3Chương 1317: Bị Đạp Thành Đầu Heo 3
Tô Mạch đưa tới trước mặt nàng một bình hạch đào được bóc sẵn, lại rót cho nàng một chén trà: "Độc sư cùng Cổ sư đồng tông đồng nguyên, chỉ là sau đó phân thành phe phái bất đồng, Độc sư nhất quyết đi Tây Tấn, Cổ sư nhất quyết lưu thủ ở Bắc Yên."
Tô Tiểu Tiểu ôm lấy bình hạch đào: "Nói như vậy, cổ sư kia là từ Bắc Yên tách ra ngoài, cổ sư so với độc sư lợi hại hơn sao?”
Tô Mạch nghĩ nghĩ, nói: "Cái này cũng phải xem thực lực cá nhân, một cổ sư sơ cấp sẽ đánh không lại một độc sư có kinh nghiệm già đời. Nhưng tổng thể mà nói, cổ sư so với độc sư thì khó chơi hơn, cũng nguy hiểm hơn."
Nhất là Cổ sư có thể xuất hiện ở hoàng tộc Bắc Yên, cũng không phải cổ sư gà mờ, là cao thủ thật sự.
Trong một đình viện của sứ thần Bắc Yên, Triệu Khang Ninh cuối cùng cũng tỉnh lại.
Toàn thân nàng ta đau nhức như bị ai đó đánh một trận thật mạnh.
Cung nữ tiến đến bôi thuốc cho nàng ta, bị nàng ta đuổi ra ngoài.
Ca ca ruột của nàng ta đến thăm nàng ta, cũng bị nàng ta ngăn ngoài cửa.
Cốc cốc cốc.
Cánh cửa lại bị gõ lần nữa.
Triệu Khang Ninh trở mình, bịt lỗ tai lại nói: "Ta nói rồi, ta không gặp ai cả!"
"Công chúa, là ta."
Nghe được thanh âm quen thuộc, Triệu Khang Ninh buông tay ra, ngồi dậy.
Nam tử trẻ tuổi bưng một chén canh dược đi vào: "Công chúa, uống nó đi, ngày mai thương thế của người sẽ khỏi hẳn."
Triệu Khang Ninh không muốn uống, nhưng nghĩ đến khuôn mặt sưng tấy của mình, lại nhịn xuống không vui, uống một giọt thuốc đắng không thừa một giọt.
Nghĩ đến nhục nhã hôm nay, đáy mắt Triệu Khang Ninh hiện lên một vệt hung quang: "Ta muốn mạng của hắn!"
"Vệ tướng quân hôm nay quả thật có chút quá đáng..."
“Ta không nói Vệ Đình.”
"Ồ?" Nam tử bất ngờ.
Vệ Đình có lỗi, nhưng nàng không nỡ giết Vệ Đình.
Triệu Khang Ninh lạnh lùng nói: "Ngươi không thấy bộ dáng hắn ta che chở nha đầu kia đâu, rõ ràng ta mới là công chúa kim tôn ngọc quý!
Triệu Khang Ninh cũng không phải loại người có tính tình quá xúc động, nhưng mà từ khi tới kinh thành Đại Chu thì không có một chuyện khiến nàng ta hài lòng, nàng ta đã bị ép đến không thể nhịn được nữa.
Nàng ta thản nhiên nhìn vê phía nam tử: "Thế nhưng, Cảnh Tiểu Hầu gia cũng coi như là một cao thủ khó có được, ngươi có nắm chắc không?"
Đôi môi mỏng của nam tử khẽ mở: "Ta, chưa bao giờ thất thủ."
Gió mát hiu hiu.
Cảnh Dịch ngồi ở bên hồ nước làm cung tên cho Tô Tiểu Tiểu.
Sắp đi săn rồi, hắn ta muốn làm cho nàng một bộ cung tên dùng tốt.
Thiếu niên mang thần sắc chuyên chú, như thể đang làm chuyện quan trọng nhất trong sinh mệnh.
"Cổ sư vì sao so với độc sư càng khó chơi, càng nguy hiểm?" Trong đình viện, Tô Tiểu Tiểu hỏi Tô Mạch.
Tô Mạch nói: "Độc dược của Độc sư nếu gặp phải đại phu lợi hại cũng có thể giải được, dù sao thế gian này đại phu nhiều, luôn luôn có mấy thần y. Độc tố của Cổ sư thì khác, không có mấy đại phu sẽ nghiên cứu cổ thuật, đây là thứ nhất, thứ hai, cổ sư thường lấy máu tươi của mình chế độc, bởi vậy độc tố bọn họ luyện ra, thường thường chỉ có chính họ mới có thể giải."
Tô Tiểu Tiểu bừng tỉnh đại ngộ: "Thì ra là thế, khó trách Triệu Khang Ninh lại tự tin như thế."
Nếu không phải cổ trùng ma xui quỷ khiến mà chuyển dời đến trên người của nàng, mà nàng lại trùng hợp tiến vào một hiệu thuốc không cho phép mang theo bất kỳ vật sống cùng độc vật, sợ là cũng không có biện pháp giải cổ độc.
Nhưng cổ trùng chuyển dời như thế nào? Bằng cách vận đồng trên giường sao?
"Muội nói gì cơ?" Tô Mạch không nghe rõ nàng nhỏ giọng nói thầm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận