Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1467: Tiểu Thất Tìm Tới 2

Chương 1467: Tiểu Thất Tìm Tới 2Chương 1467: Tiểu Thất Tìm Tới 2
Phủ hoàng nữ, Tô Tiểu Tiểu kết thúc trị liệu hôm nay, tiểu quận vương sốt cao lại thối lui lần nữa.
Nhưng, bởi vì có vết xe đổ, thái y va đại phu còn lại vẫn không xem trọng y thuật của nàng, chỉ xem nàng là hạ dược hổ lang hạ sốt cho tiểu quận vương, làm như vậy là không cứu được tiểu quận vương.
Ngược lại còn sẽ hại tiểu quận vương.
"Chờ bị vấn tội đi." Lý đại phu phủ tam hoàng tử khinh thường nói thầm.
Ông ta nhìn Lương thái y không vừa mắt từ lâu, năm đó ông ta và Lương thái y cạnh tranh chức thái y, kết quả Lương thái y thành công trúng cử, ông ta bị thua.
Ông ta ngóng trông Lương thái y xảy ra sự cố, dù sao ông ta không phải người Thái Y Viện, dù như thế nào cũng không liên lụy đến trên đầu ông ta.
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết suy nghĩ của ông ta, đừng nói nàng không phải Lương thái y, cho dù phải cũng sẽ không để ý một thủ hạ bại tướng ghen ghét.
Nàng xách theo hòm thuốc ra sân.
Hòa công công đuổi theo: "Cô nương, xin dừng bước."
Tô Tiểu Tiểu dừng bước chân, nhìn mọi nơi, xác định nơi này không có người thứ ba, nàng xoay người nhìn về phía Hòa công công.
Nàng sớm cảm thấy ánh mắt lão thái giám này không thích hợp, chính mình đều ngụy trang cả râu, lại vẫn bị nhìn ra, không hổ là tâm phúc của Tây Tấn Đế, có tài năng.
Hòa công công trong bông có kim mà cười: "Cô nương không cần sợ hãi, bất kì cô nương là ai, chỉ cân có thể trị khỏi cho bệnh tiểu quận vương, bệ hạ đều sẽ trọng thưởng cho cô nương, ngược lại, cô nương ở chung với phủ hoàng nữ chính là phạm phải tội khi quân, là phải bị chém đầu."...
Từ hoàng nữ phủ ra, Vệ Đình và A Phúc đã ở ngõ nhỏ đối diện chờ.
Tô Tiểu Tiểu gặp được bọn họ, đi qua ngồi trên xe ngựa.
"Như thế nào?" Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu không giấu giếm: "Bị Tây Tấn Đế phát hiện, nhưng chỉ phát hiện ta giả mạo Lương thái y, cũng không biết ta là ai, ông ta cũng không quan tâm ta là ai, chỉ để ý ta có thể chữa khỏi bệnh cho tiểu quận vương hay không."
Vệ Đình nói: "Trị không được, ta dẫn nàng rời khỏi Tây Tấn."
Tô Tiểu Tiểu cười: "Không đến mức bi quan như vậy."
Đêm qua nàng nghiên cứu cả một đêm, đã có phương hướng trị liệu, khác không nói, ít nhất bảy phần nắm chắc là có. "Chàng thì sao?" Nàng hỏi Vệ Đình.
Vệ Đình nói: "Đi gian diễn lâu đại ca nói kia, bọn họ bảo ta ba ngày sau đi lấy tin tức."
Tô Tiểu Tiểu hoang mang nói: "Ba ngày? Bọn họ biết nhị ca sao?"
Vệ Đình nghĩ đến nguyên lời nữ tử kia nói: "Nàng ta nói không quen biết."
Tô Tiểu Tiểu sờ cằm: "Tra một người không quen biết chỉ cần ba ngày, chàng không cảm thấy quá kỳ quái sao?"
Vệ Đình nói: "Xác thật hơi đáng ngờ, nhưng đây cũng không phải chuyện xấu."
Tô Tiểu Tiểu nghĩ cũng đúng: "Cũng đúng, có người từng gặp, nói rõ có lẽ nhị ca thật sự còn sống."
Trên đường trở về khách điếm, Vệ Đình bảo A Phúc ngừng xe ngựa ở trước một cửa hàng bán trang sức và y phục hài tử.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nhìn thoáng qua, hỏi: "Buổi sáng mua kẹo hồ lô, giờ lại mua, chừng nào thì chàng chiều bọn họ như vậy?”
"Mua cho Hi Nguyệt." Vệ Đình xuống xe ngựa: "Hôm nay là sinh nhật của Hi Nguyệt."
'A, ta cũng tới chọn một cái.'
Hai người chọn một bộ xiêm y xinh đẹp cho Vệ Hi Nguyệt, một lắc tay tơ hồng tinh xảo, một hộp dây cột tóc giao châu.
Mặt khác, cũng mua xiêm y và giày đầu hổ cho ba dứa nhỏ.
Hai người trở về khách điếm, ba tiểu gia hỏa từng người cầm trống bỏi âu yếm của mình, trải lên trên giường nhảy tới nhảy đi.
"Nương!"
Ba dứa nhỏ nhảy gọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận