Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 480: Nhan Than 1

Chuong 480: Nhan Than 1Chuong 480: Nhan Than 1
Đừng đắc tội, đối phương là người có thân phận!
Tần Vân cho rằng Lý công tử đang nhắc nhở hắn không được tiết lộ thân phận, nếu không sẽ làm hoen ố danh tiếng của Quốc Công Phủ.
Hắn ta ậm ừ: "Tại sao ta phải nói cho ngươi biết?"
Nữ nhân đứng dậy, thể hiện khí chất con nhà hoàng gia: "Giúp ta tát một cái!"
Thị nữ mở miệng: "Gia chủ, hắn là..."
Bốp!
Người đánh xe lão luyện từ một bên bước tới, nắm lấy cổ áo của Tần Vân và tát hắn ta bằng cái bạt tai lớn!
Tần Vân sửng sốt: "Ta, ta chính là Tiểu công tử của Quốc Công Phủ!"
Hắn nghĩ những lời này có thể thành công khiến đối phương bình tĩnh lại.
Không ngờ, nữ tử đó lại không hề sợ mà nhướng mày: "Người trong Quốc Công Phủ ăn tiền của dân, không thay dân làm chủ, ngược lại còn bắt nạt kẻ yếu trên đường, tội ác sẽ tăng lên. Đánh cho hắn một trận!"
Lý công tử rụt cổ chuẩn bị lặng lẽ lẻn đi.
Nhị Hồ nắm lấy tay nữ tử đó và nói: "Tiên nữ tỷ tỷ, hắn muốn chạy trốn!"
Nữ tử lạnh lùng nói: "Cá mè một lứa với nhau, cùng ta đánh hắn."
Tần Vân hôm nay gặp phải tình thế nguy cấp.
Là bảo bối của 2 nhà họ Tần Tô, nên ai gặp cậu ta mà lại không nể mặt 2 nhà chứ.
Người không có thân phận cao quý bằng cậu ta thì đương nhiên không dám trêu chọc vào.
Những người có thân phận cao quý hơn, đều bởi vì cho rằng cậu ta vẫn còn trẻ, mọi người thông thường sẽ đều bỏ qua cho cậu ta.
Tóm lại, lân này Tần Vân đã bị dạy cho một bài học nhớ đời.
Lũ huynh đệ của cậu ta cũng không bị bỏ lại.
Tôn Huống cảm thấy mình thật sự rất thảm, hắn không muốn ra tay, cũng đã cố gắng khuyên can Tần Vân, nhưng tại sao cả đám lại bị đánh như vậy chứ?
Thân phận của Tần Vân đã bị tiết lộ, chưa đầy một ngày nữa, Tin tức về tiểu công gia của phủ Hộ Quốc Công bắt nạt đứa trẻ con trên đường sau đó bị trừng trị sẽ lan truyền khắp nơi ở kinh thành như tuyết rơi vậy.
Có thể tưởng tượng được đợi đến khi Tần Vân trở về phủ Hộ Quốc Công, đón đợi cậu ta sẽ là một trận cuồng phong bão tố Bên này , đám người Tần Van đang chịu trừng trị, thì ở phía bên kia, nữ tử dẫn theo ba đứa trẻ bước vào quán.
Nàng muốn một căn phòng trống, rồi hỏi ba đứa nhỏ: "Các ngươi đi cùng với ai?"
Đại Hổ nói: "Với cữu cữu."
Nữ tử lại hỏi: "Thế cữu cữu của các ngươi đâu?”
Nhị Hổ đáp: "Trong nhà xí."
Tiểu Hổ nhéo mũi nói: "Bắn qiu qiul"
Thị nữ ở một bên không nhịn được cười lớn.
Biểu hiện của nữ tử không thay đổi nhiều, chỉ khi nghe thấy bọn chúng có người thân đi cùng, nét mặt mới nhẹ nhõm hơn
Nàng cảnh cáo: "Sau này không được phép chạy lung tung, biết không?"
Tiểu Hổ: "Đã biết ạ."
"Ngoài ra" Nàng nói: "Không được phép nói dối nữa."
Ba đứa trẻ chớp mắt nhìn nàng.
Nàng nhỏ giọng: "Các ngươi cho rằng ta không biết sao?"
Ánh mắt của ba đứa trẻ đảo quanh, dường như đang có ý nghĩ xấu xa nào đó, nhưng cuối cùng cả ba đều cúi đầu xuống.
"Bọn họ muốn bắt nạt cữu cữu.' Đại Hổ nói.
"Có rất nhiều người." Nhị Hổ nói.
Tiểu Hổ dùng tay nhỏ chỉ xuống: "Chặn ở ngõi"
Nữ tử sững sờ một lúc.
Nàng, nàng không phải nói đến điều này...
Đợi một chút, mấy đứa nhỏ này đang ăn vạ sao?
"Các ngươi..." Nàng đột nhiên mất bình tĩnh, đường đường là điện hạ hoàng tộc, lại bị mấy tên nhóc lừa gạt.
“Còn... Còn gì nữa không?”
Nàng nghiến răng.
Nhị Hồ chớp mắt nói: "Đệ không cảm thấy đau."
Tiểu Hổ cũng xua xua tay: "Tiểu Hổ cũng không đau đâu."
Đại Hổ gật đầu.
Nàng hỏi thêm: "Còn gì nữa không?”
Đại Hổ suy nghĩ một chút: "Đệ đã ăn trộm một ít kẹo." hương 4öU. Nhạn ¡ nan ¡ Vào buổi sáng đã lén ăn trộm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận