Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1995: Vệ Tư Ra Tay 2

Chương 1995: Vệ Tư Ra Tay 2Chương 1995: Vệ Tư Ra Tay 2
Tần Thương Lan đang tấn công Bắc Yến, quân Tô gia lại ở phía nam xa xôi, nước xa không cứu được lửa gần.
Cho nên, cách tốt nhất bây giờ là án binh bất động. ...
Nguyệt hắc phong cao.
Tiêu Thuấn Dương bị nhốt trong phòng chứa củi dần dần tỉnh lại.
Hắn đã uống nhuyễn cốt tán, toàn thân trở nên mềm nhũn.
Hắn không biết bây giờ mình đang ở đâu, bị ai tấn công, nhưng hắn đoán có liên quan đến mấy người Vệ Đình.
May thay hắn đã có chuẩn bị.
Hắn nhấc bàn tay yếu ớt lên, tháo chiếc kẹp tóc trên đầu, mở nắp đổ ra một viên thuốc.
Sau khi ăn xong hắn dân lấy lại được chút sức lực.
Dù thế nào đi nữa, phải trốn thoát trước đã.
Nửa đêm, mọi người đã chìm vào giấc ngủ say.
Tiêu Thuấn Dương chậm rãi cay chiếc khóa cửa kho củi, lãng lẽ mở cửa bước ra ngoài.
Tuy nhiên, chưa đi được hai bước thì cánh cửa trước mặt đột nhiên bị người từ bên trong đẩy ra.
Binh!
Vì lực quá mạnh, hắn bị đập thẳng vào tường!
Tiêu Thuấn Dương: "..."
Vệ Tư lại mộng du.
Ông mơ mơ hồ hồ bước ra ngoài.
Đem Tiêu Thuấn Dương từ trên tường nhấc ra.
Tiêu Thuấn Dương sớm đã bị đánh ngất.
Nhìn khuôn mặt này, Vệ Tư không biết tại sao lại có chút quen thuộc, cũng có chút chán ghét.
Ông một chưởng đánh bay người đó.
Tiêu Thuấn Dương nặng nề đập vào cái cây lớn, lại nhếch nhác rơi xuống đất.
Bịch.
Tay trái bị trật khớp...
Vệ Tư mộng du xong, trở lại phòng ngủ. Ngày hôm sau, Vệ Đình dậy sớm.
Hắn đeo mặt nạ đi đến kho củi để kiểm tra tình hình của Tiêu Thuấn Dương.
Vừa bước vào đã bị cảnh tượng trước mắt dọa một trận!
Tiêu Thuấn Dương đã trải qua chuyện gì?
Sau đầu lại biến thành đầu heo thế này?
Tay với chân còn bị trật khớp?
Tiêu Thuấn Dương sắp điên rồi.
Tối hôm qua hắn chạy trốn ba lần, đều bị người đó bắt lại ba lần.
Mỗi một lần là trật khớp ở vị trí khác nhau, không lặp lại.
Cuối cùng hai tay hai chân đều không cử động được.
Khóe miệng Vệ Đình giật giật, cuối cùng cũng nối lại khớp cho hắn.
Chỉ là Tiêu Thuấn Dương cũng chẳng còn sức lực để làm gì cả. ...
Hai ngày sau là ngày Tô Tiểu Tiểu đi đến khu mỏ.
Sáng sớm Toàn thúc đã chuẩn bị xong xe ngựa.
Khu mỏ không nằm ở vương đô, mà ở trong núi Kim Kê, cách vương đô bốn mươi dặm về phía đông.
Đường núi khó đi, ngựa và xe ngựa dùng cũng khác với xe hàng ngày đi trên đường phố.
Lần này đi đến khu mot, buổi tối nhất định sẽ vê không kịp.
Tô Tiểu Tiểu kiên nhẫn giải thích với Trình Tang.
Khi Trình Tang nghe Tô Tiểu Tiểu nói đến khu mỏ dường như bị những hồi ức không mấy tốt đẹp làm cho kích động, đầu cảm thấy ong ong đau đớn.
Tô Tiểu Tiểu nhìn vẻ mặt thống khổ ôm đầu của bà, vội vàng hỏi: "Có phải đau đầu không?"
Trình Tang đau không bao lâu liền bình phục trở lại.
Trong lòng Toàn thúc rất yên tâm.
Gia chủ trước kia mỗi lần đau đầu sẽ đau đến mấy canh giờ.
Kể từ khi tiểu thiếu chủ trở về Trình gia, bệnh tình của gia chủ ngày một chuyển biến.
"Nhất định phải đi à?" Trình Tang hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Con rất nhanh sẽ trở về, nhiều nhất là ba ngày."
Đi là nhất định phải đi, gia sản khổng lồ của Trình gia không thể rơi vào tay Tạ Vân Hạc và Trình Liên được.
Ngoài ra còn có hai gia tộc được Trình gia hỗ trợ nữa, cũng nhất định phải tự mình sử dụng.
"Nương vừa roi có phải nghĩ ra được chuyện gì có phải không?” Trình Tang ôm chặt hai tay: "Tối... tối... sợ." Tô Tiểu Tiểu nhìn Toàn thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận