Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 197: Đỡ Đẻ 2

Chương 197: Đỡ Đẻ 2Chương 197: Đỡ Đẻ 2
Tô Tiểu Tiểu nói: "Nàng bao lâu chưa được ăn rồi?"
"Cái gì?" Tiền thị nhất thời không nghe rõ.
Tô Tiểu Tiểu thay đổi lý do thoái thác: "Ta là hỏi, nàng không ăn cái gì bao lâu rồi?"
Tiền thị ngơ ngẩn nói: "Có, có một lát, ở trên bàn đem eo khái hạ, lại chưa ăn gì."
Đau đớn, cơ thể khó chịu, căn bản ăn không vô.
Tô Tiểu Tiểu lập tức nói: "Đi nấu cho nàng một chén nước đường!"
Nàng dứt lời, từ nhỏ sọt lấy ra túi cấp cứu, kéo khóa kéo ra, lấy một bộ bao tay vô khuẩn mang lên.
Lúc nàng hành y, giống như là thay đổi thành người khác, giơ tay nhấc chân tỏa ra một khí tràng nghiêm cẩn nghiêm túc.
Cổ họng Tiền thị nảy lên "Ngươi cút đi cho lão nương, đừng thêm phiền", đột nhiên nghẹn ở cổ họng!
Tô Bàn Nha như vậy không thể nghi ngờ là xa lạ, mang theo uy nghiêm không để từ chối, nhưng lại không phải cái loại tư thế khi dễ này.
"Tốt nhất thêm hai quả trứng trân!" Tô Tiểu Tiểu bổ sung.
Tiên thị ngơ ngác rời đi.
Chính bà cũng không nói lên được vì sao sẽ nghe Tô Bàn Nha nói.
Tô Tiểu Tiểu nói với Thu Ny khóc đến thở hổn hển: "Đừng lo lắng, nương ngươi chỉ là đói lả, lát nữa ăn một chút gì là có thể có sức lực. Thu Ny đi giúp nãi nãi lấy trứng gà trước được không?”
Thu Ny chứa nước mắt gật đầu: "Vâng!"
Cô bé ngoan ngoãn đi lấy trứng gà.
Tô Tiểu Tiểu lấy sạch sẽ băng gạc lau mồ hôi ở gương mặt tiểu Triệu thị và trên cổ trước.
"Nước ối vỡ chưa?"
Nàng nhẹ giọng hỏi.
Tiểu Triệu thị suy yếu gật đầu.
Tay Tô Tiểu Tiểu sờ sờ ở trên bụng nàng: "Thai vị là ở giữa, vừa rồi bắt mạch cho ngươi, mạch tượng cũng rất tốt, ngươi sẽ không có việc gì, đừng dọa chính mình. Ngươi không phải khó sinh, cho dù ta không tới, chính ngươi cũng có thể sinh."
Từ lâm sàng đi lên nói, thai nhi của tiểu Triệu thị đã đủ tháng, hiện tại sinh cũng không tính sinh non. Sở dĩ Tiểu Triệu thị sinh khó, một là nữ nhân sinh hài tử không thể không khó.
Thứ hai, chạng vạng nàng ấy bị ngã, ban đêm đã phát tác, nàng ấy cho rằng mình là động thai khí, có lẽ một thai này không tốt.
Khẩn trương, áp lực tâm lý quá lớn, ăn cũng ăn không vô, dẫn tới nàng ấy hao hết thể lực, đường máu quá thấp.
Tô Tiểu Tiểu ăn nói nhỏ nhẹ nói: "Sinh hài tử là cần sức lực, ngươi phải ăn, biết không?"
Tiểu Triệu thị nghẹn ngào gật đầu.
Ánh mắt và giọng của Tô Bàn Nha quá ôn nhu, mang theo lực lượng khiến người an tâm, khiến nàng ấy không tự giác mà nhớ tới mẫu thân của mình.
Tiểu Triệu thị chưa từng đọc sách, trong bụng không kiến thứ, không biết nên biểu đạt tâm tình giờ phút này của mình như thế nào, tóm lại nàng ấy chính là rất muốn khóc.
Không phải cái loại khóc khổ sở này.
Đây là Tô Bàn Nha.
Nàng hẳn là sợ hãi.
Nhưng vì sa... Lòng của nàng lại trở xuống tại chỗ?
Tiên thị nấu một chén nước đường và trứng lại đây, đút nữ nhi tức ăn xong.
Nói đến cũng quái, bà ấy chỉ là đi nấu một chén nước đường và trứng, sao nữ nhi tức đã không khóc nữa?
Giống như lập tức không lo lắng sinh không ra, ăn đồ vật cũng có sức, buổi tối sao bà ấy nói mà nàng ấy cũng không ăn —
Tiền thị cổ quái nhìn Tô Bàn Nha một cái.
Chẳng lẽ... Là công lao của nha đầu này?
Tiểu Triệu thị ăn xong nước đường và trứng, cuối cùng là có sức lực sinh hài tử.
Cung khẩu của nàng ấy đã mở đến tối đa, Tô Tiểu Tiểu đặt tay ở trên bụng nàng ấy, cảm nhận được mỗi một lần tử cung co rút của nàng ấy: "Chuẩn bị tốt chứ? Trong chốc lát ta bảo ngươi dùng sức, ngươi hãy dùng lực."
Tiểu Triệu thị gật đầu.
Tử cung co rút lại đến.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Hít vào, rất tốt, dùng sức!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận