Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2049: Siêu Cấp Cung Chiều Nhi Tử 1

Chương 2049: Siêu Cấp Cung Chiều Nhi Tử 1Chương 2049: Siêu Cấp Cung Chiều Nhi Tử 1
Lông chim Ngũ Hổ dựng lên: "Chít!"
Tạ Cẩn Niên nhíu mày nói: "Như Ý! Quay về!"
Ngũ Hổ không về, nó xuyên qua làn mưa tên.
Để kéo con vẹt nhỏ nhiều chuyện này về, Tạ Cẩn Niên không thể không tiến lên ngăn cản trận ác đấu này.
"Dừng tay hết cho tai"
Y quát to.
Tuy là nội thị nhưng khí thế của y bất phàm. Lời y thốt ra mang uy áp rất nặng khiến Ngự lâm quân và đám thị vệ Đại Chu nhất tề giật mình.
Ngự lâm quân nhận ra y là hồng nhân của Nam Cương Vương, không ai dám đắc tội nên tạm thu tay lại.
Đám thị vệ Đại Chu thấy họ ngừng đánh thì cũng ngưng.
Vệ Tư khiêng công chúa Huệ An giằng co với hai quân.
Tạ Cẩn Niên nhìn Vệ Tư, cảm giác gương mặt này quen quen.
Y nghi ngờ hỏi: "Ai sai khiến ngươi tới?"
Hai tai Vệ Tư khẽ nhúc nhích, nghe thấy giọng nói cách xa trăm bước: "Thánh Nữ, hình như phía trước có đánh nhau, thuộc hạ xuống xem đã xảy ra chuyện gì!"
Vệ Tư đảo mắt, vẻ mặt vô tội nói: "Thánh, nữ."
Tất cả mọi người kinh ngạc.
Tranh thủ lúc này, Vệ Tư vỗ mạnh một chưởng, đánh bay Ngự lâm quân cản đường.
Ông ấy vác công chúa Huệ An, cướp một con ngựa và biến mất!
Tô Mạch là thẳng nam trời sinh, không hiểu tình yêu, Tô Huyên thì tuyệt tình tuyệt ái.
Vệ Tư: Con à, đừng buồn, cha tìm con dâu về cho ngươi rồi-
Hôm nay cha Vệ rất đáng khen.
Xe ngựa của Thánh Nữ trùng hợp dừng lại ở gân một ngã ba đường.
Vệ Tư không chạm mặt với nàng ta, mà rẽ ngoặt chạy như bay trên một con đường khác.
Để cứu Trình Thanh Tuyết, Thánh Nữ đã không ngủ cả đêm, lại tiêu tốn rất nhiều sinh lực, tỉnh thân nàng ta đã có chút uể oải.
Cho nên không để ý đến Vệ Tư.
Mà khi Lục Trường Sứ đến nơi diễn ra trận đấu để nghe ngóng một hồi, bà ta mới biết là sứ thần Đại Chu đã đến. Ngay tại cổng hoàng cung, hoà thân công chúa đã bị người cướp đi.
Nàng ta chợt ý thức được, đó có thể là người vừa thúc ngựa ban nấy.
Thật đáng tiếc là đối phương đã chạy xa rồi, có đuổi cũng không kịp nữa.
Bên kia, Tạ Cẩn Niên nhìn bóng lưng Lục Trường Sứ đi xa, nghĩ đến Thánh Nữ trong miệng đối phương, bỗng nhiên nhớ lại nguồn gốc của cảm giác đã từng thấy kia là nơi nào.
Kẻ đã cướp hoà thân công chúa Đại Chu đi không phải là Vệ Tư đã mất tích nhiều ngày sao?
Ở Nam Cương, số người nhìn thấy bộ mặt thật của Vệ Tư có thể đếm trên đầu ngón tay, ngoại trừ Thánh Nữ và tâm phúc của nàng ta, chỉ có Nam Cương Vương và tâm phúc của ông ta.
Tạ Cẩn Niên là một trong số đó.
Không một dấu vết, y liếc nhìn tên Thừa tướng Hồng Lô của Đại Chu đang thở hổn hển đi về phía bên này.
Khi người kia đi được nửa đường, một tên thị vệ của Đại Chu tiến lên nghênh đón, thì thâm vài câu vào tai ông ta.
Sắc mặt Thừa tướng Hồng Lô thay đổi: "Ngươi có chắc chắn không nhìn lầm không?”
Thị vệ do dự một lát, nghiêm cẩn nói: "Cũng không quá chắc chắn, thân pháp của người đó quá nhanh, trên mặt còn có chút bột mì, tiểu nhân không nhìn rõ lắm, chỉ là cảm thấy có chút giống với Vệ Tư tướng quân."

Thừa tướng Hồng Lô rơi vào tram tư.
Nếu đúng là Vệ Tư, vì sao lại bắt công chúa Huệ An chứ?
Còn đả thương nhiều thị vệ của Đại Chu như vậy.
Những thứ này không giống chuyện Vệ Tư sẽ làm.
Ở điện Kim Loan, Vệ Đình từng công bố rằng Vệ Tư đã bị người dân Nam Cương bắt đi, mặc dù không được thông báo rộng rãi trong toàn dân chúng, nhưng Thừa tướng Hồng Lô có thể được coi là mệnh quan triều đình, vẫn biết được
"Như vậy có nghĩa là Vệ Tư còn sống... Không đúng, bây giờ vẫn chưa xác định được người đó là Vệ Tư."
"Vương đại nhân."
Tạ Cẩn Niên đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận