Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 331: Gianh Con 2

Chuong 331: Gianh Con 2Chuong 331: Gianh Con 2
Tiền đại nương không vui: "Sao ngươi cứ gắp đồ ăn trong bát Đại Nha vậy? Đồ ăn trong bát của Đại Nha thơm hơn à?”"
"Không phải...' Tô Tiểu Tiểu theo bản năng giải thích.
Vệ Đình: "Da
Mắt hạnh của Tô Tiểu Tiểu trừng hắn.
Ngươi có biết Tiền đại nương hỏi gì không mà dạ?
Tiền đại nương không nhịn được mà mỉm cười. ...
Sau một bữa ăn no nê, các ông uống đến mức loạng choạng, Lý Đại Dũng cõng Lý Chính về trước, sau đó hắn ta và Tô Nhị Cẩu đỡ Tô Thừa về nhà.
Tại sao Tô Thừa phải cần có hai người, chẳng phải do ông đề nghị chơi xem ai uống rượu lợi hại hơn sao?
Ông một hồi thì máu quyền, một hồi thì chơi kiếm... Ba cây kiếm gỗ nhỏ của ba đứa nhỏ.
Ba đứa nhỏ đi theo, học theo dáng vẻ của ông rồi cười ha ha.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình đi theo sát phía sau mọi người.
Ánh trăng đêm nay rất đẹp, ánh sáng phản chiếu hòa vào trong tuyết.
Mấy ngày gần đây tuyết đã tan nên mặt đất ẩm ướt.
"Ngươi cẩn thận chút." Tô Tiểu Tiểu nói: "Đừng để bị ngã nữa."
Vệ Đình không thèm để ý, ừ một tiếng.
Nhìn vào hành động hắn ăn mỡ giúp mình tối nay, Tô Tiểu Tiểu không so đo với gương mặt lạnh như băng của hắn.
Nàng ho nhẹ một cái, rôi nói: "Chuyện đó... Trước khi ta đến phủ thành thì đã nói là sẽ trả lại lệnh bài cho ngươi, ta rất nghiêm túc, nhưng mà ta đã đặt nó ở một nơi... hơi khó lấy..."
Vệ Đình cau mày, nhưng nhanh chóng trở về với gương mặt lạnh lùng.
Tô Tiểu Tiểu không biết là hắn có tin hay không, đang do dự sửa lại cách diễn đạt, cố gắng để bớt trừu tượng hơn, lúc này, trong nhà Tô lão gia tử vang lên tiếng loảng xoảng.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ngọn đèn nhà Tô lão gia tử, ánh sáng trong mắt lạnh lùng, nói với Vệ Đình: "Ngươi về trước đi, ta đi gặp Ngọc Nương."
Sau khi nàng rời đi, một bóng đen xuất hiện từ trong màn đên, lặng lẽ đi tới phía sau Vệ Đình.
Động tác của hắn rất nhẹ, nếu như đổi lại là người khác thì căn bản không thể nào phát hiện ra được.
Ngụy Đình bình tính nói: “Lại làm gì đó?” Úy Trì Tu thở dài: "Lại bị phát hiện, đại nhân, sao ngươi phát hiện được ta? Ta bị lộ ở chỗ sao, ngươi nói đi, ta sẽ thay đổi."
Ngụy Đình : "Ngươi còn sống."
Úy Trì Tu: "..."
Nhưng Úy Trì Tu không thể giận Vệ Đình, nên tự mình u oán một phen, quyết đoán đổi đề tài: "Đại nhân, lúc nấy nàng nói sẽ trả binh phù lại cho ngài. Là thật sao?"
Đôi mắt của Vệ Đình lạnh lùng: "Không biết."
Úy Trì Tu nói: "Nếu là sự thật thì quá tốt rồi! Chờ đển khi chúng ta lấy lại được binh phù, là có thể quay về kinh thành ngay lập tức!"
Hắn ta không muốn chờ ở nơi rách nát này nữal
Mông của hắn ta.
Sự trong sạch của hắn ta...
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng khóc của Tô Ngọc Nương thì chạy qua.
Cửa chính nhà Tô lão gia tử đóng chặt, bị gài chốt cửa từ bên trong.
Nàng gõ cửa mấy lần, nhưng không có ai mở cửa.
Trong nhà Tô Ngọc Nương, cả nhà đang ồn ào, cả nhà chen chúc bên trong, khó trách không nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Trả con lại cho tai"
Giọng của Tô Ngọc Nương nghẹn ngào nức nở.
Tô Xán ôm đứa nhỏ lùi vê phía sau từng bước một, Tô Ngọc Nương nhào lên, nhưng bị Tô Đại Lang và Tô Nhị Lang ngăn lại.
Tô Đại Lang nói sâu xa: "Muội muội! Đừng làm loạn nữa! Đứa bé này là con của Trịnh gia, nên người ta đón đứa nhỏ về là chuyện đương nhiên! Chúng ta không thể cứ mãi nuôi con của Trịnh gia được!"
Tô Ngọc Nương bác bỏ, nói: "Đứa bé là do ta mang thai chín tháng mười ngày sinh ra! Là miếng thịt trên người ta rơi ra! Sao có thể là của Trịnh gia được chứt Con của ta, uống của ta, có xài của các ngươi một đồng nào không? Ta mang hai mươi lạng về cho gia đình! Nhưng không thể nuôi được hai mẹ con ta sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận