Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3018: Giang Minh Chủ Khẩu Thị Tâm Phi 1

Chương 3018: Giang Minh Chủ Khẩu Thị Tâm Phi 1Chương 3018: Giang Minh Chủ Khẩu Thị Tâm Phi 1
"Không cần."
Vân Sương trả lời nhạt nhẽo mà dứt khoát.
"Cũng không ăn cơml"
Nội tổ mẫu của đứa bé trai tới bắt nó.
Nội tổ mẫu nó không phải ai khác, chính là bà lão lần trước bắt Vân Sương cho tôn tử một tuổi bú sữa, nhưng lại bị Giang Quan Triều dọa chạy.
Đứa bé trai lập tức chui xuống gầm bàn.
Giang Quan Triêu bưng bát thuốc lên.
Lúc này, Vân Sương cũng tới.
Giang Quan Triều nhìn quanh, không thấy bất kỳ vật chứa nào, ông ấy ngửa đầu, một hơi uống cạn bát tị tử thang nóng bỏng!
Vân Sương và bà lão cùng lúc đến cửa.
Giang Quan Triêu cổ họng bốc khói, giọng khàn khàn nói: "Bản tọa khát nước."
Vân Sương: '...'
Sau khi tận tai nghe Giang Quan Triêu thừa nhận cho bú sữa, bà lão lại tận mắt chứng kiến Giang Quan Triều uống tị tử thang: “...'
Bà lão: Ta đã làm gì sai chứ?
Hôm qua Cơ Minh Lâu bị Giang Quan Triều đánh ngã, cả đêm không có sức ra khỏi viện.
Sáng sớm, hắn ta cuối cùng cũng bình phục hoàn toàn, việc đầu tiên là sang bên cạnh tìm Vân Sương.
Nhưng hắn ta gọi mãi không thấy Vân Sương ra mở cửa, hắn ta lo lắng Vân Sương bị thích khách Phù Tang ám toán, lập tức nhảy vào viện.
Cửa phòng Vân Sương mở toang, bên trong không có một bóng người.
Trên bàn có chút lộn xộn, đồ trà đổ hết xuống đất, may mà là sàn gỗ nên không bị vỡ, nhưng nhìn thế nào cũng thấy nơi này đã xảy ra một trận chiến vô cùng ác liệt.
Đáng ghét là Giang Quan Triều ra tay quá nặng, khiến hắn ta không thể nghe được động tĩnh ở đây.
Nhưng, Giang Quan Triêu cũng không bị thương... Bản thân ông ta đã nương tay rồi.
Hắn ta vội vàng trở về viện của mình và Giang Quan Triều, muốn hỏi Giang Quan Triều có nghe thấy tiếng đánh nhau bên cạnh không.
Nhưng hắn ta tìm khắp mọi phòng của Giang Quan Triều, Giang Quan Triều cũng biến mất không thấy đâu!
Cơ Minh Lâu nhíu mày.
Phản ứng đầu tiên là cả hai đều gặp phải thích khách Phù Tang.
Có hai khả năng.
Một là bọn họ bị thích khách Phù Tang bắt đi, khả năng này không lớn, bởi vì Giang Quan Triều và Vân Sương đều là những cao thủ hàng đầu ở Thiên Sơn đảo.
Muốn bắt sống bọn họ, tuyệt không phải chuyện dễ dàng.
Khả năng còn lại là hai người đi truy sát thích khách Phù Tang đã trốn thoát.
Cơ Minh Lâu cảm thấy khả năng sau lớn hơn.
Trong lòng Cơ Minh Lâu có chút không thoải mái.
Vân Sương luôn hành động theo ý mình, không cùng ai hành động chung, nhưng lại nhiều lần cùng Giang Quan Triều đối đầu với kẻ địch.
Cảm giác này không được tốt cho lắm.
"Sương Sương!"
'Sương Sương!"
'Sương Sương!"
Ba tiểu tử vừa ngủ dậy liền sang tìm Vân Sương.
Chúng thấy Cơ Minh Lâu trong viện.
Đại Hổ, Nhị Hổ nhận ra hắn ta, Tiểu Hổ thì không nhớ.
Tiểu Hổ chống nạnh hỏi: "Ngươi là ai?"
Đại Hổ nói với đệ đệ: "Là Cơ đường chủ đó."
Tiểu Hổ ngẩng đầu nhìn Cơ Minh Lâu, vẻ mặt đầy sùng bái: "Gà? Ngươi nuôi gà saol Ngươi có thể dạy ta nuôi gà con không?"
Chúng đã nuôi một số gà con ở Nam Cương, khi trở vê Đại Chu thì không mang theo, mà giao cho quản gia của Trình phủ.
Tiểu Hổ cũng không chống nạnh nữa, tiến lên nắm lấy tay áo của Cơ Minh Lâu: "Ta muốn nuôi một con gà giống như Đại Phát*!"
Đại Hổ nghiêm mặt sửa lại: "Đại Hoa là chim phượng hoàng đó!"
Tiểu Hổ: "Ta không quan tâm! Chính là gà conl" Đại Hổ: "Ngươi đã từng thấy con gà nào to như vậy chưa?”
Tiểu Hổ: "Gà con gà con gà conl"
Đại Hổ: "Chim phượng hoàng chim phượng hoàng chim phượng hoàng!" Tiểu Hổ chống nạnh dậm chân: "Không phải phượng phòng*!"
(*Tiểu Hổ nói ngọng)
Đại Hổ lại sửa lại: "Là chim! Phượng, hoàng, chim! Không phải là ve sầu!" "Ve ve ve ve! Lè lè lèt
Bạn cần đăng nhập để bình luận