Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 454: Tien Vao Hau Phu 2

Chuong 454: Tien Vao Hau Phu 2Chuong 454: Tien Vao Hau Phu 2
Lão cha Tô nhìn Đại Béo lại gây đi một vòng rõ rệt... không đúng, bây giờ đã không còn là khuê nữ Tiểu Béo nữa rồi.
"Thời gian không còn sớm nữa, con đi ngủ đi, không phải ngày mai còn phải dậy sớm để đi chẩn bệnh cho người ta sao?"
Tô Tiểu Tiểu ngược lại không giấu diếm chuyện đi chẩn bệnh cho người nhà Tô Uyên, cũng không giấu nổi, dù sao thì Phù Lang Trung còn đang ở đây.
"Cha người cũng đi ngủ đi." Nàng nói.
Tô Thừa vốn định ngồi thêm một lát, nhưng không muốn làm khuê nữ lo lắng, vẫn quay vê phòng ốc đi nằm.
Ông ấy rất ít khi nằm mơ.
Lần này lại không biết tại sao, lại mơ bị người ta đuổi giết cả đêm. ....
Trời còn chưa sáng, Phù Lang Trung đã dậy rồi.
Hắn ta còn tưởng rằng bản thân đã dậy sớm lắm rồi, nhưng vừa tiến vào hậu viện, liền thấy Tô Tiểu Tiểu đã ngồi trong viện tử cho lừa con ăn.
Lừa con đã được hơn hai tháng rồi, đã bắt đầu biết ăn một ít cỏ.
"Chào buổi sáng." Tô Tiểu Tiểu lên tiếng chào hỏi.'Con có mua màn thầu và bánh kì, đang hấp ở trong nồi."
Vậy mà đã đi một chuyến rồi vê nhà luôn rồi? Rốt cuộc là con dậy từ bao giờ thế?
Khóe miệng Phù Lang Trung giật giật thật mạnh, cái gì gọi là có thiên phú hơn ngươi, còn cố gắng hơn ngươi, là đây chứ đâu.
Sau khi ăn xong bữa sáng, xe ngựa của Tô gia cũng tới.
Tô Tiểu Tiểu gọi Tô Nhị Cẩu tới, sau đó liền cùng Phù Lang Trung lên xe ngựa.
"Ta nhớ ban đầu nơi đó có một hiệu thuốc bắc." Phù Lang Trung chỉ vào một tòa lầu bên đường rồi nói: "Dược liệu ở nhà kia vừa rẻ vừa tốt, cha ta thường xuyên dẫn ta tới đấy mua thuốc."
Tô Tiểu Tiểu nhìn lên bảng hiệu của lầu các — Xuân Phong Lâu.
Hiệu thuốc trở thành thanh lâu.
Cảnh còn người mất.
"Thay đổi nhiều quá." Phù Lang Trung cảm khái: "Có những con phố mới, ta không thể biết tên được nữa."
"Người rời kinh thành vào năm nào vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Tâm hai mươi năm trước đấy." Phù Lang Trung nói: "Rời đi lâu lắm rồi, lần này trở lại thật sự sắp không nhận ra nữa."
Mới chỉ hai mươi năm đã không nhận ra nữa, vậy ba mươi năm thì sao?
Tô Thừa ba mươi năm trước chỉ là một đứa nhỏ sáu tuổi, ông ấy còn nhớ được những gì chứ?
Xe ngựa tiến vào Hầu phủ từ cửa bên.
Tô Mạch đã sớm đợi ở phòng khách.
Lần này trong đội ngũ hồi kinh, Tô Mạch cùng Tần Vân là người đến đích sớm nhất, nguyên nhân không nằm ở hắn ta mà là vì để phòng ngừa hai tên đệ đệ không biết giữ mồm giữ miệng kia không cẩn thận để lộ chuyện của Tô Thừa ra trước mặt Tần Vân, hắn ta chỉ có thể mang Tần Vân lên đường trước.
"Đại công tử, đưa người tới rồi."
Người hầu bẩm báo.
Tô Mạch nâng tay lên, người hâu mời người tiến vào.
Phù Lang Trung không thay đổi quá nhiều, nhưng khi ánh mắt của Tô Mạch dừng lại ở trên người Tô Tiểu Tiểu, hắn ta suýt chút nữa không nhận ra nàng.
Trên đường đã phát sinh chuyện gì thế?
Sao nha đầu này lại gay đi nhiều như vậy?
Đương nhiên là so với những thiên kim tiểu thư thà rằng nhịn đói cũng muốn giữ gìn vóc dáng ở kinh thành, nàng vẫn là một tiểu mập tử như cũ.
"Ngươi...
Tô Mạch mấp máy khóe môi.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Bệnh nhân ở đâu?"
Không có những lời hàn huyên giả dối, không hề giả vờ khách sáo làm thân, Tô Tiểu Tiểu thẳng thắn như dao.
Tô Mạch nuốt lời đang muốn nói trở vào.
Hắn ta không chắc chắn liệu Tô Tiểu Tiểu có thật sự muốn có quan hệ với Hầu phủ hay không, hay là đang làm ra vẻ thanh cao.
Hắn ta nghiêm mặt nói: "Các ngươi đi theo ta."
Tô Mạch tự mình dẫn Phù Lang Trung cùng Tô Tiểu Tiểu tới viện tử của lão Hầu gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận