Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 902: Ban Hon 1

Chuong 902: Ban Hon 1Chuong 902: Ban Hon 1
"Tính cách này của ngươi, đúng thật là giống với tổ mẫu ngươi..." Thái hậu cười khổ một tiếng, giây lát, nhớ ra điều gì, lại hỏi tiếp: "Nhưng mà, ngươi với Vệ Đình lại ra làm sao? Đại Hổ bọn chúng sao lại trở thành nhi tử của ngươi?”...
"Bệ hạt"
Ngoài tẩm điện, Trình công công cung kính hành lễ với Cảnh Tuyên Đế.
Cảnh Tuyên Đế nhìn hắn ta, lại nhìn cánh cửa đang đóng kín, trâm giọng hỏi: "Thái hậu đâu?”
Trình công công đáp: "Tô đại phu đang ở bên trong trị bệnh cho Thái hậu."
Cảnh Tuyên Đế đương nhiên biết được tật xấu đóng cửa trị bệnh của Tô Tiểu Tiểu.
Ông ta lại vẫn không được ngăn cấm, nếu ngăn cấm thì là ông ta bất hiếu, có ý không muốn để Thái hậu chữa lành bệnh.
"Vào đó bao lâu rồi?" Cảnh Tuyên Đế hỏi.
"Cũng chưa bao lâu, vừa mới vào." Trình công công mặt không đổi sắc mà nói.
Thực ra vào đó cũng gần nửa canh giờ rồi, hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, trong lòng Thái hậu nhất định có rất nhiều lời muốn hỏi Tô đại phu.
Bệ hạ tuyệt đối đừng cố xông vào nha...
Trình công công đổ mồ hôi lạnh: "Bệ hạ, hôm qua Thái hậu đi lại vất vả, lại gặp phải kinh hoảng, trị liệu hôm nay e rằng phải mất chút thời gian, hay là người..."
Cảnh Tuyên Đế nói: "Không cần đâu, trẫm sẽ đợi ở đây."
Trình công công sốt vó lên.
Ai cũng không biết Tô đại phu với Thái hậu còn phải nói bao lâu nữa, cứ mãi chưa ra ngoài, bệ hạ nhất định sẽ nóng ruột cho bệnh tình của Thái hậu, một khi nóng ruột, sẽ cố xông vào...
"Sao vẫn còn chưa ra nữa? Bệnh của Thái hậu rất nặng sao? Phúc Toàn, đi gọi thái y..."
Cảnh Tuyên Đế vừa dứt lời, cửa phòng mở rồi.
Tô Tiểu Tiểu xách hộp thuốc đi ra bên ngoài.
"Tình hình Thái hậu sao rồi?" Cảnh Tuyên Đế không nộ mà vẫn uy nghiêm hỏi.
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Có hơi mệt nhọc, không có trở ngại gì lớn, tịnh dưỡng thời gian là được."
Cảnh Tuyên Đế không yên tâm, tiến vào tẩm điện thăm Thái hậu.
Sắc mặt Thái hậu có hơi nhợt nhạt, mắt có hơi sưng.
Nhớ lại hôm qua bà ấy đi tưởng niệm Nam Dương Vương, chuyện khóc cũng khó tránh khỏi.
Cảnh Tuyên Đế không sinh hoài nghi.
Chỉ là trong lòng chút khó chịu. Bản thân vậy mà lại không bì được với một người đã chết mười mấy năm.
Thái hậu ngồi tựa vào gối mềm sau lưng: "Ai gia nghe nói, Hoàng đế đã thượng triều rồi?"
Cảnh Tuyên Đế ngồi xuống bên giường: "Hôm nay vừa bình phục nên thượng triều."
Thái hậu lại nói: "Vì sao không nghỉ ngơi thêm vài ngày?"
Đáy mắt Cảnh Tuyên Đế vụt qua một tia kinh ngạc: "Mẫu hậu đang quan tâm tram sao?"
Thái hậu châm chọc nói: "Hoang đế đã có được cả thiên hạ, vẫn còn cần ai gia quan tâm sao?”
Trình công công bưng một mâm trái cây, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim mà lui vê sau hơn mười bước.
Phúc công công cũng biết điều mà lui đến khu vực an toàn.
Cảnh Tuyên Đế cầm một quả quýt lên, chậm rãi bóc vỏ.
"Đêm qua khiến mẫu hậu sợ hãi rồi, trẫm sẽ điều tra triệt để việc này, tóm được thích khách!"
Thái hậu ung dung thản nhiên nói: "Ai gia nghe nói lúc Tân Giang với Tân Triệt thi đấu với nhau, cũng xuất hiện thích khách, thậm chí còn có kẻ phản loạn nằm vùng trong cấm vệ quân."
“Thực sự có chuyện này, là một giáo phái trong dân gian làm.”
Nói đến đây, Cảnh Tuyên Đế bỗng khựng lại.
Chẳng lẽ chuyện hành thích đêm qua cũng là Bạch Liên Giáo làm?
Thái hậu đẩy được hoạ đi, thấy được rồi thì thu tay: "Nói ra thì, đêm qua may mà có Vệ Đình, Hoàng đế định bao giờ thì phục chức quan cho hắn?"
Hoàng đế tiếp tục bóc quýt: "Lúc đó xuất gia làm hoà thượng, là tự mình hắn chọn."
Ngữ khí Thái hậu uể oải, nói: "Hà tất phải hơn thua với một đứa hài tử chứ?"
Cảnh Tuyên Đế ngừng một chút, nói: 'Chuyện này trẫm tự có quyết định."
Bạn cần đăng nhập để bình luận