Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1976: Treo Danh Tra Nam 2

Chuong 1976: Treo Danh Tra Nam 2Chuong 1976: Treo Danh Tra Nam 2
Nhưng Tô Tiểu Tiểu cảm thấy có gì đó không đúng.
Với công lực của Thánh Nữ, một roi quất xuống, một văn sinh yếu đuối sao có thể chống đỡ được?
Tô Tiểu Tiểu bắt mạch Tô Huyên.
Không bắt thì không lo lắng.
Vừa bắt liên phát hiện mạch đập của hắn có điều gì đó kỳ lạ mà không thể nói ra được.
"Là mạch tượng mà trước đây ta chưa từng gặp qua...'
Huệ An công chúa thấy Tô Tiểu Tiểu cau mày cho là hắn bị thương nặng, nhắc nhở nói: "Ngươi xử lý vết thương trên lưng hắn xong nhớ kiểm tra phần thân dưới của hắn."
"Phần thân dưới nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Mông!"
Bảo Huệ An công chúa nói đít là không có khả năng.
Nàng ta ho nhẹ một tiếng: "Ta kéo hắn từ trong sân, còn đi lên bậc thang nữa, cũng không biết có bị làm sao không..."
Đầu gối của nàng chỉ đập hai lân lên bậc thang cũng đã bị bam tím.
Mông Tô Huyên... không biết có phải cũng bị bam tím hay không.
Tuy rằng không thích hợp, nhưng Tô Tiểu Tiểu vẫn như cũ không nhịn được cười lên: "Hóa ra ý của ngươi là phía sau a."
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta đang nói đến..." Huệ An công chúa liếc mắt nhìn bộ phận nào đó của Tô Huyên "phía trước?"
Đêm trước ngày Tô Tiểu Tiểu đại hôn nàng ta và Tô Tiểu Tiểu, Tĩnh Ninh, còn có Đào Thị cùng nhau thưởng thức qua phu thê bảo điển.
Nàng ta hiểu rất nhiều.
Ít nhất là hơn tên ngốc Tô Ly kia.
Nàng ta hừ nói: "Ta có thể ngốc như thế à? Ta đem hắn kéo ngược lại, không sợ kéo hắn kéo thành Tô công công a? Chỉ ta cố gắng, có công mài sắt có ngày nên kim!"
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Đừng nói nữa, có hình ảnh hiện lên đây này...
Tô Tiểu Tiểu chữa trị toàn bộ vết thương cho Tô Huyên xong thì cũng đã nửa đêm rồi.
Huệ An công chúa không dám ngủ một mình.
Nàng sợ rắn. Nhưng nàng không thể đánh thức Tô Huyên đang hôn mê dậy để canh gác, nên chỉ có thể năm xuống bàn bên cạnh Tô Huyên ngủ.
Tô Tiểu Tiểu sau khi ăn tối xong thì đã ngủ một canh giờ rồi mới đi tắm, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ.
Cô đem dược liệu thu thập xong thì lại đi phòng bếp đun một nồi nước nóng.
Tô Huyên từ từ mở mắt.
Tô Tiểu Tiểu đặt bình nước xuống, đi tới bên giường: "Huynh tỉnh rồi à?"
Tô Huyên yếu ớt hỏi: "Sao ngươi lại đến đây?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Huệ An tới tìm ta."
"Nàng ấy..."
Trong mắt Tô Huyên hiện lên một tia kinh ngạc.
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày: "Không ngờ đến đúng không, rõ ràng nhát gan như vậy, ngủ một mình cũng sợ hãi, lại dám ra một mình ra ngoài mời đại phu cho huynh. Ở cửa Trình gia thiếu chút nữa thì bị người khác chiếm tiện nghi, may thay Ngũ Hổ đã xuất hiện kịp lúc."
Tô Huyên không nói gì.
Căn phòng rộng như vậy, nhưng không khó để nhận ra tiếng hít thở của ba người.
Tô Huyên không cần quay đầu cũng biết Huệ An công chúa cũng ở đây.
"Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Tô Huyên nói: "Ta còn tưởng muộn sẽ hỏi vết thương của ta từ đâu mà có."
"Huynh muốn nói thì tự khắc sẽ nói cho ta, không muốn nói ta có hỏi cũng vô ích."
Tô Tiểu Tiểu giận hờn nói, lẩm bẩm: "Lần trước hỏi huynh ba vấn đề, huynh có trả lời cái nào à?
Tô Huyên nói: "Muội xác định ta sẽ trực tiếp trả lời câu hỏi của muội à?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đương nhiên rồi, tình cảm nữ nhân, hợp thì đến, không hợp thì tan, nếu huynh tránh né thì chính là tra naml”
Tô Huyên ngữ khí yếu ớt, thần sắc vẫn an tĩnh như cũ: "Là muội bảo ta bảo vệ nàng ấy."
"Đúng." Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Tô Huyên bình tĩnh nói: "Chỉ vậy thôi."
Tô Tiểu Tiểu kỳ quái nhìn hắn: "Chỉ vậy thôi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận