Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1626: Đại Sát Tứ Phương 2

Chương 1626: Đại Sát Tứ Phương 2Chương 1626: Đại Sát Tứ Phương 2
Trên đường thật dài, hai bên tướng lãnh giương cung bạt kiếm, trên mặt đất máu chảy thành sông, mùi máu tanh tràn ngập toàn bộ đường phố, mà cẩn thận nhìn lên, tất cả tử thương gần như đều là Bắc Yến.
"Đáng giận! Đáng giận!" Một phó tướng giận dữ!
Lư tướng quân lạnh lùng nhìn phía thiếu niên mặc khôi giáp đối diện: "Ngươi là ai? Hãy xưng tên rat"
Tô Tiểu Tiểu lạnh lùng mà nói: "Súc sinh không xứng biết tên họ của tal"
Là nữ nhân?
Mấy tướng lãnh Bắc Yến càng kinh ngạc hơn.
Tên phó tướng vừa rồi bạo nộ kia chống nạnh cười to: "Đại Chu các ngươi là không ai sao? Để nữ nhân tới lãnh binh! Ha ha ha! Thật sự là làm trò cười cho thiên hạ! Không phải các ngươi là nương tử quân chứ? Ha ha ha! Đại Chu không có ai sao!"
Tô Tiểu Tiểu kéo lên một trường mâu trong tay binh lính, hung hăng ném về phía người này!
Đôi mắt Lư tướng quân co rụt lại: "Đông Trạch! Để ý!"
Chậm, trường mâu Tô Tiểu Tiểu xuyên thủng ngực đối phương, hung hăng đánh bay đối phương từ trên lưng ngựa, lại nặng nề ngã xuống ở trên thi thể binh lính Bắc Yến, cơ thể cứng đờ, phun ra một búng máu, khí tuyệt bỏ mình!
Hay cho tiểu nha đầu tàn nhẫn!
Thật là thân thủ lợi hại!
Sắc mặt Lư tướng quân đều thay đổi.
Tô Tiểu Tiểu vẫn chưa quay đầu lại, ánh mắt nhìn vào Lư tướng quân với đại quân Bắc Yến phía sau hắn ta: "Cảnh Dịch! Dâng co
Cảnh Dịch nhảy lên thành lâu, một kiếm chặt đứt tinh kỳ Bắc Yến, lấy tinh kỳ Đại Chu trong lòng ra ngoài, treo lên cột cờ, uy phong hiển hách mà cắm trở về trên đài cời
Cờ Bắc Yến leng keng rơi xuống mặt đất, các binh lính Bắc Yến trợn tròn mắt.
Một đường này vẫn luôn là bọn họ giết Đại Chu một cái trở tay không kịp, ai từng nghĩ có một ngày gặp binh lực Đại Chu phản sát? Vốn nghĩ một vạn binh lực lại như thế nào? Vừa thấy chính là quân lính tản mạn chắp vá lung tung, nhất định sẽ bị quân chính quy Bắc Yến bọn họ giết không còn mảnh giáp nào.
Nhưng mà trước mắt, bọn họ không xác định.
Trương Dũng nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu: "Lão đại!"
Ngón cái Tô Tiểu Tiểu lau một giọt máu tươi bị vay dưới môi, chỉ nhàn nhạt nói một chữ: "Giết."
Không có dư thừa vô nghĩa, một câu lời nói phấn chấn nhân tâm đều không có, nhưng mà chính là một câu giết vô cùng đơn giản này, khiến sĩ khí mọi người tăng vọt tới đỉnh điểm, máu đang sôi trào trong cơ thể, lửa giận đang thiêu đốt trong lòng, trong đầu mỗi người đều chỉ còn lại một tiếng: Giết.
Biến cố bất ngờ xảy ra khiến binh lính Bắc Yến huấn luyện có bài bản rối loạn!
Bọn họ không khỏi nghi ngờ đám người này thật sự là quân lính tản mạn nửa đường tụ tập đến sao? Vì sao bọn họ muốn chiến thuật có chiến thuật, muốn võ công có võ công, muốn sĩ khí có sĩ khí?
Đây là đương nhiên.
Tô Tiểu Tiểu sẽ không để tân binh viên chưa từng lên chiến trường xung phong ở phía trước, tất cả doanh tiên phong đều là tinh nhuệ nàng tuyển chọn ra, trong đó không ít là đến từ dưới trướng Vũ An Quân và dưới trướng Vệ Tư, là đao thật kiếm thật từng lên chiến trường.
Mỗi người bọn họ kiêu dũng thiện chiến, không sợ sống chết, càng quan trọng là, bọn họ đều thống hận Bắc Yến!
Hai bên nhân mã chém giết lẫn nhau.
Đại quân Tô Tiểu Tiểu giết điên rồi.
Tay Tô Tiểu Tiểu nâng kiếm, trong chớp mắt thu hoạch vô số đầu người, một người phó tướng Bắc Yến thấy thế không ổn, lâm trận bỏ chạy, Tô Tiểu Tiểu không nói hai lời nâng kim cung trên yên ngựa, nhắm ngay cái gáy gã ta bắn tới không lưu tình chút nào!
Một mũi tên xuyên lô!
Tên phó tướng kia đều không kịp kêu thảm thiết, ngơ ngác mà ngã xuống ngựa, binh lính Bắc Yến trong hỗn chiến bị dẫm đạp, ngay cả xương ngực đều hãm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận