Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2752: Thánh Nữ Bảo Vệ 3

Chương 2752: Thánh Nữ Bảo Vệ 3Chương 2752: Thánh Nữ Bảo Vệ 3
Đảo Thiên Sơn không thiếu nhất chính là cao thủ.
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Có lẽ không tới một bước kia."
Cảnh Dịch nhìn về phía Lăng Vân: "Không phải ngươi nói Thánh Nữ đã hoàn toàn là con rối, sẽ không khôi phục ký ức sao?”
Lăng Vân nói: "Lần đầu tiên ta luyện, không kinh nghiệm, luyện sai cũng nói không chừng."
Cảnh Dịch: "..."
Vệ Đình dừng một chút, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Lần sau nhìn thấy Thánh Nữ, vẫn là để ý một ít. Thánh Nữ khôi phục ký ức là nhất định sẽ muốn giết chúng ta, hiện tại nàng ta hẳn là ở đoạn giãy giụa trong trí nhớ, không biết đến tột cùng mình là Trình Thanh Dao... Hay là Trình Tâm."
Thấy Tô Tiểu Tiểu không nói lời nào, cung chủ cũng khuyên nhủ: "Ta cảm thấy Tiểu Đình nói có đạo lý, ngươi phải có cảnh giác với Thánh Nữ, không thể lại giống như hôm nay, không hề phòng bị mà đi tiếp cận nàng."
Tô Tiểu Tiểu vuốt roi trong tay Thánh Nữ.
Trình Tâm.
Ta thật sự... Sẽ mất đi ngươi sao?
Nguyệt hắc phong cao.
Dáng người nữ tử áo lục uyển chuyển nhẹ nhàng mà xuyên qua ở trong bóng đêm.
Đi ngang qua một hẻm nhỏ, nàng ta bỗng nhiên ngừng lại, nhẹ nhàng nhảy xuống, nhìn bóng dáng thống khổ cuộn tròn trong một góc, dùng quạt xếp che miệng cười lại nói: "A, đây không phải là con rối đuổi theo ta mười con phố kia sao? Sao giống như không ổn? Là bị thương sao?"
Nàng ta ngồi xuống, dùng quạt xếp nâng cằm Thánh Nữ: "Chac chậc, sắc mặt thật trắng."
Nàng ta lại nắm cổ tay Thánh Nữ: "A? Mạch tượng cũng thật kì quái, tẩu hỏa nhập ma sao? Xem bộ dáng thống khổ giấy giụa này của ngươi... Là ký ức không thanh trừ sạch sẽ sao? Lại nói tiếp, ngươi là con rối của Bách Hoa Cung, vì sao không trở về Bách Hoa Cung, lại một mình một người lưu lạc đầu đường? Là chủ nhân của ngươi không cần ngươi? Bởi vì ngươi không bắt được ta sao?”
Nàng ta thở dài: "Thật là đáng tiếc, con rối tốt như vậy, nàng ta không quý trọng, để cho ta quý trọng như thế nào? Ánh mắt ngươi nói cho ta, ta nhắc tới chủ nhân ngươi, ngươi rất không vui. Có phải ngươi thống hận nàng luyện ngươi thành con rối hay không? Không bằng như vậy, ta giúp ngươi giết nàng, trả lại ngươi tự do, như thế nào?”
Môi Thánh Nữ giật giật.
Nữ tử áo lục nhướng mày: 'A? Con rối có thể nói? Ngươi nói gì đó? Ta không nghe rõ." Thánh Nữ bóp lấy cổ nàng ta: "Ta nói... Không được động vào nàng!"
Phụt ——
Một thanh đoản đao thọc vào bụng Thánh Nữ.
Nữ tử áo lục nắm lấy chuôi đao cười nói: "Hiện tại tâm thần ngươi không yên, tẩu hỏa nhập ma, một phần công lực đều không phát huy ra, còn muốn tổn thương ta? Đây là nhược điểm của ngươi đi? Cứ việc ban ngày rất cường đại, nhưng bởi vì ký ức không thanh trừ sạch sẽ, mỗi khi đến đêm khuya tĩnh lặng đều sẽ trải qua thống khổ giấy giụa, hơi thở nghịch chuyển, công lực còn kém hơn khất cái! Con rối vô chủ, thật là đáng thương."
Nàng ta dứt lời, đột nhiên đẩy đoản đao về phía trước.
Thánh Nữ ngã xuống vũng máu.
Phủ thành chủ, Hạ Hầu Khanh đã biết chuyện Hạ Hầu Ngọc bị thương.
Ông ta đi vào trong phòng Hạ Hầu Ngọc.
Đại phu tới cứu trị, nhưng vì thương thế của Hạ Hầu Ngọc quá nặng, vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.
Hạ Hầu Khanh nhìn nghĩa tử mất đi ý thức, nhíu mày hỏi: "Ai làm?"
Hạ Hầu Tranh muốn nói lại thôi.
Hạ Hầu Khanh nhìn hắn ta một cái: "Làm sao vậy?"
Hạ Hầu Tranh thấp giọng nói: "Nhi tử không dám nói."
Hạ Hầu Khanh chất vấn nói: "be đệ ngươi bị thương thành như vậy, ngươi còn muốn gạt sao?"
Vẻ mặt Hạ Hầu Tranh phức tạp nói: "Hôm nay nghĩa phụ không ở đây, thúc công đột nhiên cảm thấy không khoẻ, tam đệ lập tức xuất phát đi Bách Hoa Cung mời nhị thiếu phu nhân, nào biết nửa đường gặp phải đối phương. Vốn tưởng rằng có thể mau chóng mời nàng đến, nào biết nàng không chịu tới, còn để thủ hạ... Đánh tam đệ thành như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận