Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2058: Vệ Tư Có Thuốc 3

Chương 2058: Vệ Tư Có Thuốc 3Chương 2058: Vệ Tư Có Thuốc 3
Uý Trì Tú lại không thể làm gì nàng, lỡ như nàng động thai thì sao?
"Này, này, này, ngươi buông ra, ngươi buông ta ral Bản thần quân sẽ không làm theo lời ngươi đâu:
Tô Tiểu Tiểu kéo hắn ta như kéo bao tải cả đoạn đường kéo người vào trong phòng.
Toàn thúc lắc đầu: "Chao ôi."
Tô Tiểu Tiểu đóng cửa lại, sau đó chốt cửa, chỉ vào chiếc giường tre nhỏ trong phòng và nói: “Nằm xuống đi.”
Uý Trì Tú càng sợ hãi hơn.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Đứng yên đó làm gì? Mau nằm xuống, rồi cởi áo ngoài."
Uý Trì Tú ôm hai cánh tay mình, bộ dạng lão tử thà chết chứ không nằm xuống.
Tô Tiểu Tiểu bực bội bước tới, nắm lấy cằm hắn ta, nhỏ vài giọt thuốc nhỏ vào trong miệng hắn ta.
"Ngươi còn... Ưm ưm."
Tô Tiểu Tiểu bịt miệng hắn ta lại, yêu cầu hắn ta nuốt xuống.
Nghe được tiếng ừng ực truyền đến thì Tô Tiểu Tiểu mới buông hắn ta ra.
Uý Trì Tú giống như một tiểu nương tử vừa mới bị người ta chà đạp xong vậy, ngồi sụp xuống đất với khuôn mặt vô hồn.
Người ta hạ thuốc hắn ta, hắn ta xong thật rồi...
Tô Tiểu Tiểu lấy ống nghe bệnh ra, cởi áo hắn ta ra, nghe một lúc rồi nói: "Nhịp tim bình thường.
Nàng lại kiểm tra mạch tượng của hắn ta
"Mạch tượng cũng bình thường."
Sau đó lại kiểm tra các ngón tay và ấn đường.
"Không có triệu chứng trúng độc."
Tô Tiểu Tiểu sờ sờ cằm: "Ừm, xem ra quả thực là thuốc uống, nhưng ta không biết nó có tác dụng gì.....
Sân của Lâu trưởng lão.
Vệ Tư vẫn đang đợi Tô Huyên.
Tô Ly khuyên ông ấy trở về trước, hoặc là vào nhà nghỉ ngơi một lát cũng được.
Vệ Tư không hề cử động.
Tô Ly không có cách nào khác: "Nếu cha không muốn ngủ thì con đi ngủ trước đây. Nếu cha mệt thì cứ đi vào, con để cửa lại cho cha."
Thực ra trời cũng chưa muộn lắm, nhưng Tô Ly đang bị thương nên hắn ta rất mệt.
Hắn ta quay người và bước vào nhà.
Đột nhiên, Vệ Tư ở phía sau động đậy.
Tô Ly quay người lại muốn hỏi ông ấy đã chuẩn bị đi ngủ chưa, lại phát hiện trạng thái của Vệ Tư có gì đó không ổn.
Tô Ly vội vàng đi tới trước mặt Vệ Tư: “Cha, người làm sao vậy?”
Hiện tại, gọi phụ thân thật dễ dàng.
Tô Uyên đang ở kinh thành xa xôi cũng cảm thấy đứng ngôi không yên.
Vệ Tư cảm thấy trong lồng ngực đau đớn kịch liệt, gân mạch trong cơ thể dường như đang nghịch chuyển, trên trán cũng chảy mồ hôi lạnh.
Rõ ràng là ông ấy đang phải chịu đựng sự đau đớn tột cùng.
Tô Ly lo lắng: "Cha, cha đừng làm con sợi"
Ôi chao, nha đầu đó lại đi rồi, bây giờ phải làm sao đây?
"Có chuyện gì thế?" Mị Cơ và công chúa Huệ An bước ra.
Mi Cơ là người đặt câu hỏi.
Công chúa Huệ An nhìn Vệ Tư, hơi lo lắng nói: "Vệ Tư tướng quân hình như rất khó chịu, vết thương cũ của ông ấy lại tái phát à?"
"Có lẽ... là vậy?" Tô Ly không hiểu cổ, chỉ có thể coi như là vết thương cũ của Vệ Tư tái phát.
"Ta có thuốc trị thương đây!" Mi Cơ lấy một bình sứ nhỏ từ trong hầu bao ra.
Tô Ly nhìn thoáng qua, thở dài: "Vệ Thanh và những người khác đã sớm thử dùng loại thuốc này rồi, nhưng lại vô dụng đối với cha ta."
Công chúa Huệ An không nói nên lời: Ngươi gọi cha đều thuận miêng trôi chảy như thế à?
Hô hấp Vệ Tư dần dần trở nên nặng nề, ông ấy vươn tay vin vào thân cây bên cạnh.
Sau một âm thanh chói tai, thân cây đã chuyển sang màu đen.
Mi Cơ hét lên: “Có độc! Tô Ly, ngươi tránh ra nhanh lên!
"Hả?"
Tô Ly kéo Vệ Tư tránh sang chỗ khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận