Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 80: Duoc Pham 2

Chuong 80: Duoc Pham 2Chuong 80: Duoc Pham 2
Là một nam tử trẻ tuổi khoảng chừng hai mươi tuổi, hắn ta đang nửa nằm nữa ngồi trên mép giường, ho khan đến cả người đổ mồ hôi, máu dâng lên, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Tô Tiểu Tiểu bước nhanh đến bên giường, đỡ hắn ta ngồi dậy, hai chân buông thống xuống giường.
Nhiệt độ cơ thể của nam tử hơi cao, lòng bàn tay Tô Tiểu Tiểu có thể cảm nhận được một vùng nhiệt độ nóng rực, cao hơn nhiều so với lúc Vệ Đình bị sốt.
Tô Tiểu Tiểu không mang túi cấp cứu ra ngoài, chỉ có thể dùng tay để đo nhiệt độ trán của hắn ta.
"Chắc chắn là đã lên tới 40 độ rồi!" Tô Tiểu Tiểu cởi bỏ nút y phục của hắn ta, cúi xuống nghe nhịp tim của hắn ta: "Hít thật sâu, ta sẽ giúp ngươi nôn."
Ý thức của nam nhân không có phản ứng nhận thức tốt, hoàn toàn không hiểu những gì Tô Tiểu Tiểu nói.
Tô Tiểu Tiểu nhíu mày, lại bắt mạch cho hắn ta.
Tô Tiểu Tiểu kết hợp với âm thanh thở, triệu chứng và mạch tượng của hắn ta chẩn đoán ban đầu là viêm phổi cấp tính.
Ở thời cổ đại phong hàn cũng có thể lấy đi mạng người, viêm phổi tuyệt đối được cho là bệnh nặng, hắn ta bị nhiễm bệnh hẳn là đã mấy ngày, không được trị liệu kịp thời hữu hiệu, dẫn đến bệnh tình trở nặng.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không tránh khỏi sẽ gây ra các biến chứng như viêm màng phổi, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng trong tay nàng không có thuốc chữa viêm phổi.
Đang suy nghĩ, nàng bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm.
Nàng vô thức nhắm mắt lại, khi mở mắt ra thì thấy mình đang ở nhà thuốc của căn cứ.
Nàng đang đứng ở khu nội khoa, trước mặt nàng là một dãy kháng sinh và thuốc kháng virus, chính là thuốc chữa viêm phổi cấp tính.
Tô Tiểu Tiểu bắt đầu lấy thuốc.
Lần này nàng không thấy chiếc túi cấp cứu trống rỗng, nhưng nàng mang theo cái gùi nhỏ.
"À đúng rồi, còn thuốc của Tô lão phụ!"
Nàng nhanh chóng đi đến khu ngoại khoa, nhưng không kịp sàng lọc kỹ, mắt nàng lại tối sâm, nàng đã ra khỏi nhà thuốc.
Nàng cúi đầu nhìn chai thuốc viên tráng cốt[1] mà mình đã vội vàng cầm lấy, xác định vừa rồi mình thật sự đã vào đó. [1]Longmu Zhuanggu Granules, một tên thuốc sáng chế của Trung Quốc. Nó là một chất bổ thận và tăng cường xương, có tác dụng tăng cường cơ bắp và xương, điều hòa dạ dày và tăng cường lá lách.
Nàng lại kiểm tra cái giỏ nhỏ của mình.
Thuốc vẫn còn.
Vậy là nàng đã lấy được thuốc.
Nhưng tại sao lần trước lại không vào được? Có phải có điều kiện kích hoạt đặc biệt nào không?
Hơn nữa, nàng chưa lấy xong đã đi ra, phải chăng có giới hạn thời gian?
Nhất thời Tô Tiểu Tiểu cũng nghĩ không ra, đành thôi không nghĩ nữa.
Nàng lấy nhiệt kế ra đo nhiệt độ cho hắn ta.
Nhìn đi, sốt đến 40 độ rồi.
Tô Tiểu Tiểu tiêm cho hắn ta một liều hạ sốt, sau đó lại làm thử nghiệm thuốc kháng sinh lên da cho hắn.
Thử nghiệm trên da phản ứng tốt, nàng vội vàng đút thuốc cho hắn ta uống.
Thuốc hơi nhiều, hắn ta lại ăn uống nuốt nhả ra, trông rất chật vật.
Thiếp thân của nam tử bước vào nhà thì nhìn thấy một màn này.
Người hầu biến sắc, hét lớn một tiếng đi lên phía trước: "Ngươi làm gì! Buông công tử nhà ta rat”
Thuốc kháng viêm và kháng virus đã uống xong, Tô Tiểu Tiểu đang định cho hắn ta uống siro ho.
Trước khi người hầu xông tới, nàng đã nhét muỗng cuối cùng vào miệng hắn ta.
Sau đó, nàng né sang một bên.
Người hầu bổ nhào vào khoảng không.
Không có Tô Tiểu Tiểu chống đỡ, nam tử lảo đảo ngã xuống giường.
Sắc mặt người hầu lại biến đổi, bất chấp bắt Tô Tiểu Tiểu, quay đầu đỡ nam tử nằm xuống.
"Công tử! Công tử!"
Thuốc hạ sốt phát huy tác dụng, trên người nam tử bắt đầu đổ mồ hôi, cả người ướt đẫm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận