Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 3019: Giang Minh Chủ Khẩu Thị Tâm Phi 2

Chương 3019: Giang Minh Chủ Khẩu Thị Tâm Phi 2Chương 3019: Giang Minh Chủ Khẩu Thị Tâm Phi 2
Tiểu Hổ cãi không lại Đại Hổ, liền dùng tuyệt chiêu làm mặt quỷ thè lưỡi phun nước bọt.
Đại Hổ bị phun vào mặt, liền vung nắm đấm nhỏ muốn dạy dỗ đệ đệ.
Tiểu Hổ vội vàng trốn sau lưng Nhị Hổ.
Đại Hổ: "Đệ ra đây cho tail"
Tiểu Hổ thò ra một cái đầu để khiêu khích: "Ta không raI Lè lè lè!"
Nhị Hổ bị kẹp giữa hai huynh đệ, bị Tiểu Hổ kéo mạnh đến mức lảo đảo: "Tiểu Hổ, đệ đừng kéo ta, ta sắp ngã rồi!"
"Đệ đừng kéo Nhị HổI"
“Ta cứ kéo!"
"Ta đánh đệt!"
"Đánh đi!"
"Ôi trời hai đứa đừng ầm ï nữa! Quần ta tụt rồi!"
Nhị Hổ vội vàng kéo quần.
Đại Hổ: "Đệ lại lột quân người khác!"
Tiểu Hổ: "Ta không cói"
Động cơ của Tiểu Hổ thực ra không phải là lột quần Nhị Hổ, mà là kéo áo Nhị Hổ, vô tình kéo trúng quần mà thôi.
Cho nên cậu nhóc tuyệt đối không thừa nhận mình lột quần!
Ba huynh đệ ầm ï không ngớt, hoàn toàn quên mất mình đến đây để làm gì.
Cơ Minh Lâu lo lắng cho sự an nguy của Vân Sương, liếc nhìn ba đứa trẻ ồn ào, liền bước ra khỏi viện.
Trên đường đi, hắn ta gặp Vệ Đình, liên kể chuyện Vân Sương và Giang Quan Triều đi truy sát thích khách Phù Tang.
Vệ Đình ngạc nhiên nói: "Đêm qua lại có thích khách Phù Tang đến phủ sao? Họ không nên tìm Tiểu Bảo trước sao? Tiểu Bảo vẫn luôn ở trong viện của bà tổ, cười to như vậy, tại sao thích khách Phù Tang lại đến viện của cung chủ nương trước?”
"Cơ Minh Lâu nói: "Có lẽ, bọn chúng muốn báo thù cho đồng bọn đã chất."
Vệ Đình hỏi: 'Hạ đường chủ có biết chúng ra ngoài khi nào không?”
Cơ Minh Lâu hắng giọng: "Đại khái... sau giờ Dần." Y bịa ra một giờ, chứ không thể nói mình bị Giang Quan Triều đánh ngất xỉu, không nghe thấy gì.
Như vậy thì mất mặt quá.
Nếu sau đó phát hiện không đúng, thì cứ nói mình nhớ nhầm giờ là được.
Cơ Minh Lâu vội vàng nói: "Ta sẽ đi tìm chúng."
Vệ Đình nói: "Hạ đường chủ, người cứ ở phủ chờ tin tức đi, phụ thân và các huynh đệ của ta đã đến sào huyệt của bọn sát thủ Phù Tang rồi."
La Sát và Bá Lý Thần cũng đi.
Nếu cung chủ nương và Giang minh chủ cũng ở đó thật, thì đừng nói đến mấy cái sào huyệt nhỏ nhoi, cho dù có mười cái cũng có thể san băng.
"Người không đi sao?"
Cơ Minh Lâu nghi ngờ hỏi.
Ở Thiên Sơn đảo, tên tiểu tử này luôn xông pha đi đầu, chuyện lớn như vậy, y lại ở trong phủ chờ đợi sao?
Vệ Đình bình thản nói: "Ta có chút công vụ của triều đình cần xử lý, không thể đi được. Mẫu thân không có ở đây, ta về xử lý công vụ trước!"
Nói xong, y nhanh chóng đi mất.
Cơ Minh Lâu: 'Kỳ lạ."
Vệ Đình chạy một mạch về sân.
Tô Tiểu Tiểu nằm bẹp trên giường mềm, làn da mịn màng hẳn những dấu vết ái muội.
Trong phòng đặt rất nhiều đá lạnh, Vệ Đình sợ nàng bị lạnh, kéo một tấm lụa mỏng đắp lên người nàng.
"Nóng.'
Tô Tiểu Tiểu yếu ớt nói.
Vệ Đình nói: "Chất độc này quá ngang ngược, may mà vi phu lợi hại, thế nào? Có dấu hiệu phát tác lại không?”
Tô Tiểu Tiểu trừng mắt nhìn y.
Vệ Đình biết mình hơi quá đà vào đêm qua, không dám ham hố nữa, quay lại vấn đề chính: "Ta không gặp cung chủ nương và Giang minh chủ, không biết họ có trúng loại tình độc này không.
Nếu có, thì chuyện họ mất tích ba ngày ba đêm sẽ rất đáng nghi. Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta chỉ dính một chút bột còn sót lại trên người Trình Tâm thôi, không ngờ lại... Trình Tâm không sao chứ?”
Vệ Đình chỉ lên nóc nhà: "Vẫn còn tốt lắm, đang nằm trên nóc nhà ăn hồ lô, ngủ mất rồi."
Tô Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng ngáy đều đều của Trình Tâm.
Ờ... Sao nàng ấy lại học cả tiếng ngáy của cung chủ nương chứ...
"Nhưng tại sao Trình Tâm lại không sao?"
Vệ Đình hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận