Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1352: Chân Tướng Năm Đó 2

Chương 1352: Chân Tướng Năm Đó 2Chương 1352: Chân Tướng Năm Đó 2
Hiện giờ, chỉ còn vấn đề duy nhất mà nàng nghĩ mãi không ra, tại sao tiên đế lại phế truất đứa con trai mình thương yêu nhất, áy náy nhất?...
Lúc Tô Tiểu Tiểu và Tô Mạch đi ra ngoài, Vệ Lục Lang đang lang lặng đứng chỗ rẽ nơi hành lang.
Tô Tiểu Tiểu nhìn hắn ta, quay đầu nói với Tô Mạch: "Đại biểu ca, huynh về trước đi."
Tô Mạch nói: "Ừm, vậy mai huynh lại đến."
Sau khi đưa tiễn Tô Mạch, Tô Tiểu Tiểu đi đến bên cạnh Vệ Lục Lang, nhỏ giọng hỏi: "Vừa nấy, huynh đều nghe thấy cả rồi sao?"
"Đều nghe cả rồi." Tâm trạng của Vệ Lục Lang không tốt lắm.
Lúc Tô Tiểu Tiểu bắt được hung thủ trong tiểu viện của Hách Liên Nghiệp, hắn ta muốn bảo vệ đại ca nên không đi theo. Nhưng vừa nãy, hắn ta vẫn luôn đứng ở cửa, nghe rõ hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi.
Cho dù đang mang mặt nạ, Tô Tiểu Tiểu cũng có thể cảm nhận được Vệ Lục Lang bị đả kích ra sao.
"Lục ca." Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ông ấy là phụ thân của Mẫn nhi..." Vệ Lục Lang đỏ mắt.
Tiêu Mẫn, tiểu quận chúa phủ Nam Dương Vương, mẫu thân ruột của Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ.
Đối với những người khác trong Vệ gia, Nam Dương Vương là quân, là bạn, đối với Vệ Lục Lang, ông ta còn có một thân phận khác.
Tô Tiểu Tiểu cũng không biết nên an ủi Vệ Lục Lang như thế nào, lúc này, nói gì cũng dư thừa.
Đây là thù giết cha giết huynh không đội trời chung, là bị người thân cận nhất phản bội, là đau đớn không cách nào xoa dịu.
Vệ Đình trở vê.
"Lục ca, Tiểu Tiểu."
Vệ Lục Lang xoay người lại, giọng điệu như thường: "Ta vê phòng trước."
Vệ Đình nhìn Vệ Lục Lang đi vào phòng của đại ca, nói với Tô Tiểu Tiểu: "Chúng ta cũng trở về thôi."
Hai người trở về trong phòng.
Lý thị vừa mới đi, ba đứa nhỏ nằm chổng vó, ngủ ngon lành.
Tô Tiểu Tiểu đi đóng cửa sổ lại, ngồi xuống cạnh Vệ Đình, rót cho hắn một ly trà lạnh giải nhiệt: "Co gặp được Nam Dương Vương không?”
"Gặp được." Vệ Đình vẻ mặt phức tạp: "Nhưng ta cảm giác kia không phải là ông ấy."
"Sao lại nói vậy?" Tô Tiểu Tiểu Hổi.
Vệ Đình nhớ lại: "Thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức gần như ta không nhận ra ông ấy."
Tô Tiểu Tiểu nghĩ nghĩ: "Lần cuối chàng nhìn thấy Nam Dương Vương là mười năm trước đúng không? Sau khi phủ Nam Dương Vương bị giết, chàng đã không gặp lại Nam Dương Vương."
Vệ Đình nói: "Đúng vậy, ta không biết chuyện ông ấy còn sống, ta vẫn luôn cho rằng chỉ có lục tẩu còn sống."
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mười năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, đủ để một người thay đổi triệt để."
"Ta biết." Vệ Đình không cách nào hình dung cảm giác trong lòng lúc này: "Vết sẹo sau trái của ông ấy vẫn còn đó, ông ấy chính là Nam Dương Vương, nhưng... ta lại cảm thấy đó không phải ông ấy. Ông ấy thuận tay trái, bây giờ lại quen dùng tay phải, chiêu thức võ công của ông ấy cũng thay đổi, ánh mắt, khí thế... Tất cả đều khác với trước đây. Lục ca và đại ca cũng có thay đổi, nhưng cho dù bọn họ có thay đổi võ công hay thói quen như thế nào đi nữa, ta vẫn nhận ra bọn họ. Nhưng Nam Dương Vương... nếu không phải đã xác nhận thân phận của ông ấy, ta gân như không dám tin."
Tô Tiểu Tiểu không nói gì, rốt cuộc mười năm không gặp, trình độ quen thuộc với ông ta sao có thể sánh với ca ca nhà mình.
Phải biết rằng, đây chính là Vệ Đình.
Đầu óc và trí nhớ của hắn không phải là thứ mà người thường có thể so sánh nổi.
Cho nên, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho Nam Dương Vương thay đổi hoàn toàn như vậy?
Cẩn thận hơn, Tô Tiểu Tiểu đã lấy bình sữa mà Đại Hổ từng dùng, lại lấy cái ly trong tiểu viện của Hách Liên Nghiệp mang vào phòng thuốc.
Cái ly đó từng được Nam Dương Vương dùng để uống nước trong mật thất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận