Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 296: Khue Mat 2

Chuong 296: Khue Mat 2Chuong 296: Khue Mat 2
"Đại Nha, ta có thể làm thịt kho."
Tiểu Ngô Thị từ nhà bếp đi ra.
Làm thịt kho đơn giản hơn làm điểm tâm, bởi vì nước kho thịt Tô Tiểu Tiểu đã làm xong rồi, nàng ấy chỉ cần bỏ thịt vào nấu một chút, thêm miếng muối nữa là đủ rồi.
Tô Tiểu Tiểu hỏi: "Tỷ có thể xử lý được không? Đừng kỳ vọng vào cha ta và Vệ Đình, hai người bọn họ rất có khả năng không giúp được gì."
Xét thấy lịch sử đen tối tiêu cực, biếng nhác của hai người, Tô Tiểu Tiểu tuyệt đối không dám có bất kỳ hi vọng lớn lao nào đối với hai người họ.
Tiểu Ngô Thị hỏi: "Ta làm được mà."
Thật sự, nàng ấy có thể làm.
Cuộc sống nhà họ Lưu như vậy nàng ấy đều sống được, việc này thật sự không tính là gì, huống hồ đây là việc nàng ấy yêu thích, cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Đây có lẽ... chính là sự đam mê... mà Đại Nha thường nói nhỉ?
Đáy mắt Tiểu Ngô Thị có ánh sáng, nàng ấy thật sự muốn làm chút chuyện vì Đại Nha.
"Chỉ là, chỉ là... Nàng ấy cúi đầu, mất tự nhiên vê góc áo một cái: "Không biết có thể nấu ngon không? Có làm hỏng bảng hiệu của muội không?"
Nghĩ đến đây, Tiểu Ngô Thị lại hối hận mình nói nhanh, đã nhận việc rồi.
Bản thân mới mấy cân mấy lạng, lỡ như làm hỏng việc buôn bánh thì làm sao đây?
Ban đầu Tô Tiểu Tiểu lo nàng ấy mệt, lúc này thấy nàng ấy sợ làm vướng chân mình, không khỏi bật cười: "Tỷ có thể làm được mà, tỷ phải tin chính mình, cũng phải tin mắt nhìn của ta."
Tiểu Ngô Thị lấy hết dũng khìn nhìn thẳng vào mắt Tô Tiểu Tiểu: "Ta... ta thật sự... có thể sao?"
Đây không phải là trợ thủ làm việc đơn giản, mà là một mình làm chính luôn.
Từ nhỏ đến lớn, chuyện nàng ấy từng nghe nhiêu nhất chính nhà phụ nữ vô dụng nhất, giúp chồng dạy con, vùi đầu làm việc, làm dâu ba mươi năm trở thành mẹ chồng.
Bọn họ dường như vĩnh viễn không thể làm việc giống như nam nhân.
Ngoài trừ Đại Nha, Đại Nha không giống những người khác.
Tô Tiểu Tiểu không muốn gây áp lực quá lớn cho nàng ấy: "Tỷ đừng có chưa bắt đầu đã dọa mình sợ, ta còn chưa sợ tỷ sợ cái gì? Nếu thật sự hỏng rồi ta cũng sẽ không trách tỷ. Tỷ cứ dũng cảm mạnh tay làm đi!"
Tiểu Ngô Thị hít thở sâu, khẩn trương gật đầu một cái: "Được."
"Đây mới đúng này!" Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Vậy thì, việc buôn bán thịt kho cũng nhờ tỷ, tỷ liệu sức mà làm, đừng khiến bản thân quá vất vả."
Giao phó việc buôn bán xong, Tô Tiểu Tiểu lại trở về phòng nhỏ phía Đông của mình, bắt đầu thu dọn hành lý của mình đi đến Phủ Thành.
Đi có mấy ngày, không cần thu dọn quá nhiều.
Nàng kéo cửa tủ ra, vừa ngân nga điệu hát dân gian, vừa lấy xiêm áo và tay nải ra.
Vệ Đình vào phòng, khẽ liếc nhìn nàng một cái, lãnh đạm nói: "Đi Phủ Thành vui như vậy sao?"
Tô Tiểu Tiểu gấp xiêm áo, gật gù: "Đúng vậy, ta vui lắm!"
"Hừ.' Vệ Đình lạnh lùng hu một tiếng.
Tô Tiểu Tiểu giống như đang cười nhìn hắn: "Lửa giận lớn như vậy, không nỡ bỏ ta sao?"
Vệ Đình không tiếp lời, mà vẻ mặt không đổi ngồi xuống ghế, lấy một chông bảng chữ mẫu trên bàn lên: "Chữ viết thật xấu!"
Tô Tiểu Tiểu nhanh chóng đổ lỗi: "Của Nhị Cau viết đấy!"
"Tỷ! Cái quần của ta không thấy đâu rồi!"
Tô Nhị Cau cũng đang thu dọn.
"Đến đây!" Tô Tiểu Tiểu bỏ xiêm áo đang gấp một nửa, đi ra phòng phía Tây, nàng thoáng cái liền tìm được: "Chẳng phải ở đây sao?"
"Ồ" Tô Nhị Cẩu gãi đầu.
Lúc Tô Tiểu Tiểu trở về phòng, rõ ràng cảm nhận được tay nải của mình đã bị người khác đụng vào.
Nàng lật một cái, phát hiện ở dưới cùng có một cái chủy thủ, nặng trịch, vỏ đao mộc mạc, cũng không trang trí châu báu phóng khoáng phô trương gì, có cảm giác đơn giản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận