Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1677: Tranh Thu Tinh Cam 1

Chuong 1677: Tranh Thu Tinh Cam 1Chuong 1677: Tranh Thu Tinh Cam 1
"Tìm đồi! Tìm đồ! Tìm đồ!"
"Những từ lặp lại chỉ được tính là một câu."
Ngũ Hổ: "..."
Đồ vật của Vệ Tư, mảnh bản đồ, biên quan Bắc Yên.
Tô Tiểu Tiểu coi như nó nói được ba câu rưỡi, làm tròn lên và cho nó bốn viên thức ăn cho chim.
Tần Thương Lan đi ra lệnh cho quân, Vệ Đình và Tô Mạch vừa mới từ doanh trại thương binh đi ra, lúc này coi như đã diễn xong toàn bộ vở hài kịch.
Tô Mạch lập tức buông tay ra không chút do dự.
Vệ Đình đột nhiên mất đi chỗ dựa, vô cùng chật vật mà lảo đảo: "Ngươi muốn ta ngã chết?"
Tô Mạch: "Ha ha.”
Hắn ta tới bên cạnh Tô Tiểu Tiểu: "Cần giúp một tay không?"
Tô Tiểu Tiểu ô một tiếng, nói: "Dem dược liệu trên bàn cất vào giỏ tre là được."
Vệ Đình cũng đến giúp đỡ.
Hắn trải giấy dầu đã cắt vào giỏ tre để phòng tuyết và phòng ẩm.
Ba người một người chia dược liệu, một người trải giỏ tre, một người chất dược liệu lên, phân công rõ ràng, hiệu suất lập tức tăng lên.
Sau khi đóng gói xong đống dược liệu thì Tô Tiểu Tiểu nói tin tình báo mà Ngũ Hổ thu thập được.
Về việc Lãnh Tử Lăng không đi ám sát Hách Liên Nghiệp, kỳ thật ba người cũng không ngạc nhiên, bỏ qua thái độ muốn hòa bình của Lãnh Quy thì đây căn bản là một nhiệm vụ bất khả thị, Lãnh gia sẽ không để Lãnh Tử Lăng đi mạo hiểm.
Không phải Lãnh gia yêu thương Lãnh Tử Lăng mà Lãnh Tử Lăng chính là con dao giết người sắc bén nhất trong tay Lãnh gia, nếu để mất nó trong tay Hách Liên Nghiệp thì thật đáng tiếc.
Điêu khiến ba người thực sự ngạc nhiên chính là hai tin tức cuối cùng - Vệ Tư để lại một di vật ở biên giới Bắc Yên, Lãnh gia vẫn luôn tìm kiếm nó thông qua tấm bản đồ còn sót lại.
"Nó có thể là di vật gì? Chàng có manh mối gì không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi Vệ Đình.
Tô Mạch cũng nhìn hắn.
Vệ Đình lắc đầu, vẻ mặt phức tạp: "Lúc đó ta không ở biên quan, ta hoàn toàn không biết cha ta đã làm gì.'
Tô Mạch hỏi: "Đại ca của chàng có manh mối gì không?" Quỷ Phố, Vệ Thanh và Vệ Lục Lang có thể không nhất thiết phải biết rằng Vệ Tư để lại di vật, nhưng họ có thể rút ra một số manh mối từ những chỉ tiết trong lúc ở chung với Vệ Tư.
Vệ Đình nói: "Đại ca và lục ca hiện đang ở phía nam Tân Cương, rất khó liên lạc, lát nữa ta sẽ dùng bồ câu đưa thư gửi thư cho nhị ca, hỏi quan hệ của hắn ta với phụ thân."
Tô Tiểu Tiểu trâm ngâm: "Có thể dể Lãnh gia tìm kiếm mấy năm nay mà vẫn không bỏ cuộc thì nhất định không phải là di vật bình thường."
Tô Mạch cau mày: "Người Lãnh gia quá tham lam."
Chiếm binh quyền của Vệ gia, thậm chí còn muốn nuốt riêng di vật của Vệ Tư.
"Có một điều ta không thể hiểu được, tại sao cha ngươi lại để di vật ở Bắc Yên?"
Vệ Đình trả lời Tô Mạch: "Ta cũng muốn tìm hiểu."
Vệ Tư bị Hách Liên Nghiệp giết chết và ném vào miệng núi Băng Hoả, ngay cả thi thể của ông ấy cũng không thể tìm thấy.
Nếu có thể tìm thấy di vật của Vệ Tư thì sẽ là niềm an ủi cho tất cả mọi người trong Vệ gia.
"Đã đóng gói xong dược liệu." Tô Tiểu Tiểu nói.
Vệ Đình gọi Uý Trì Tu tới.
Uý Trì Tu vẫn còn tức giận vì hắn ta không được giết Tê Thắng, tức giận hỏi: "Làm gì?"
Vệ Đình giả vờ không chú ý đến cảm xúc nho nhỏ của hắn ta: 'Lãnh Tử Lăng sẽ đến Bắc Yên, ta cho ngươi một nhiệm vụ mới."
Hai mắt ảm đạm của Uý Trì Tu lấy lại vẻ sáng ngời: "Muốn ta giết hắn ta sao?”
Vệ Đình: "Theo dõi hắn ta."
Uý Trì Tu đen mặt.
Ngươi còn nhớ ta là sát thủ không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận