Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1869: Dai Lao Ra Tay 3

Chuong 1869: Dai Lao Ra Tay 3Chuong 1869: Dai Lao Ra Tay 3
"Không biết thành tích thi xuân của Tô Huyên và Thẩm Xuyên thế nào rồi?"
Tổng cộng có ba trận vào ngày chín, mười hai và mười lăm tháng Hai, mỗi trận ba ngày.
Trúng tuyển trở thành cống sĩ, đứng đầu là Hội Nguyên.
Đã vào tháng Ba nên thành tích sớm được công bổ nhưng bọn họ ở Nam Cương xa xôi nên không thấy bảng.
Tô Tiểu Tiểu lại nói: "Ngươi nói, Hội Nguyện là Thẩm Xuyên hay là Tô Huyên?”
Vệ Đình: "Sao lại không thể là người khác?"
Tô Tiểu Tiểu nói hợp lý hợp tình: "Người khác ta không biết chứ ta mong chờ hai người bọn họ có thể đứng nhất."
"Khó nói được." Vệ Đình nói: "Cuộc thi thế này thì tính chủ quan rất lớn, có giám khảo thích văn phong sắc bén có giám khảo lại thích tiết chế hơn nên nếu bọn họ cùng lớp với ta thì ta biết Hội Nguyên là ai.'
Tô Tiểu Tiểu tò mò hỏi: "Ai thế?"
Vệ Đình dõng dạc: 'Là ta."
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Xe ngựa tiếp tục đi, rời xa phố xa nhộn nhịp, khi đi vào một ngõ nhỏ yên tĩnh, Vệ Đình tinh tường bắt được tia sát khí.
Hắn chậm rãi câm vào chuôi kiếm.
"Xảy ra chuyện gì?"
Tô Tiểu Tiểu vừa dứt lời thì Vệ Đình rút ra trường kiếm, chém đứt mũi tên xuyên cửa sổ bay vào.
Tô Tiểu Tiểu ngửi được trên mũi tên còn có huân hương nên nhíu mày nói: "Là người của điện thánh nữ! Mũi tên có độc! Hành tung bị lộ rồi sao?"
"Không hắn." Vệ Đình nói: "Nơi này là đường đi về Trình gia, bọn họ ôm cây đợi thỏ ở đây mà thôi, nàng ở trên xe đừng xuống dưới."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu.
Vệ Đình bảo người đánh xe quan sát chút rồi nhảy lên nóc nhà, một nhát kiếm kéo bù nhìn lão luyện của điện Thánh nữ đi ra.
Thánh nữ muốn giết Tô Tiểu Tiểu.
Không phải chỉ vì nàng chiếm được lệnh gia chủ của Trình gia mà cũng bởi vì nàng thua liên tiếp trong tay Tô Tiểu Tiểu, còn bị cướp đi tư cách can thiệp tuyển chọn thánh nữ.
Điều này khiến cho vị trí thành nữ mà Trình Thanh Tuyết dễ dàng tiếp cận tràn ngập nguy cơ. Hơn nữa, hôm nay mọi chuyện xảy ra ở núi Thánh chỉ sợ thành nữ cũng biết hết.
Nàng đã cướp mất chim thánh của Trình Thanh Tuyết còn lấy đi Xà Cốt Hoa của núi Thánh.
Thánh nữ nuốt được cục tức này mới lạ.
Nếu không giết nàng ở núi Thánh thì đợi trên đường về nhà giết nàng.
Vệ Đình chống lại bốn bù nhìn lão luyện.
Tô Tiểu Tiểu: "Không phải chứ, coi trọng ta tới thế, phái bốn cao thủ đứng đầu tới giết ta sao?"
Bỗng nhiên võ công của Vệ Đình tăng mạnh, không hề thua kém khi đấu một lúc cả bốn người.
Nhưng ngay lúc hai bên đánh nhau túi bụi, một thân ảnh trong bóng đêm rút mạnh kiếm đâm về phía xe ngựa.
Mày Vệ Đình nảy lên.
Là Lãnh Tử Lăng!
"Cẩn thận!"
Hắn hét lên.
Người đánh xe thấy thế thì quyết đoán lấy thân chắn kiếm cho Tiểu Tiểu tỷ.
Không mau, Lãnh Tư Lăng dùng một chưởng đánh bay hắn ta.
Trường kiếm đâm vào thùng xe.
Cachl
Một ám khí bay tới, đánh trúng vào kiếm của hắn ta.
Trường kiếm trật một tấc, đấm trúng vách tường xe.
Lãnh Tử Lăng giật mình.
Không ngờ lại có người võ công cao như thế, chỉ một viên đá nhỏ có thể làm trật kiếm của hắn ta.
Vệ Đình cũng hơi kinh ngạc.
Đột nhiên trong ngõ nhỏ nổi lân bão cát cuồn cuộn, cả bầu trời tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Không phải đại ca, cũng không phải Lục ca hay sát thủ.
Là hơi thở hoàn toàn xa lạ.
Không có địch ý với hắn và tiểu khổng tước mập.
Người này là ai?
Vệ Đình bỗng nhiên nhớ tới cao thủ thần bí ban ngay cứu Tô Tiểu Tiểu ra khỏi phía Bắc núi Thánh. Đó có phải là một người?
Bốn gã bù nhìn lão luyện cũng không hiểu gì.
Vệ Đình nhân cơ hội lao xuống, ném người đánh xe lên xe, tự mình cầm dây cương: "ĐiI" Xe ngựa phóng đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận