Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1318: Uy Lực Của Hi Nguyệt 1

Chương 1318: Uy Lực Của Hi Nguyệt 1Chương 1318: Uy Lực Của Hi Nguyệt 1
"Không có, không có." Tô Tiểu Tiểu mỉm cười, ăn một viên hạch đào lớn.
Nàng cơ bản có thể xác định phương thức di chuyển cổ trùng cho Vệ Đình chính là làm việc kia, biện pháp này chỉ có thể sử dụng với Vệ Đình, nếu những người khác bên cạnh trúng độc, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.
Nàng lẩm bẩm nói: "Vẫn phải tìm một cơ hội, triệt để giải quyết Cổ sư kia”...
Trăng đen gió cao.
Cung của Cảnh Dịch làm đến phút cuối cùng, chỉ thiếu bước khắc tên Tô Tiểu Tiểu lên.
Sau đó, nó là cây cung chuyên dụng của nàng.
Cảnh Dịch hết sức chăm chú, không để ý người trên đường nhỏ tới tới lui lui.
Hắn ta hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của mình.
Một thân ảnh gây gò lặng lẽ tới gần.
Làm một gã Cổ sư cường đại, hắn ta cũng không cần tiếp xúc ký chủ, cũng có thể thành công hạ độc cho đối phương.
Thiếu niên hiển nhiên không chú ý tới hắn ta.
Không biết võ công trên trình độ cực lớn là ngụy trang tốt nhất của Cổ sư, bọn họ giống như người bình thường biến mất trong đám người, không có cao thủ nào sẽ sinh ra cảnh giác đối với bọn họ.
Ngay tại thời điểm hắn ta định hạ độc cho thiếu niên, phía sau đột nhiên vang lên một âm thanh âm trẻ con.
"Huynh đang sờ huynh ấy à?"
Coa thể Cổ sư run lên, ấn nắp bình độc trở về!
Vật nhỏ ở đâu ra, dám phá hỏng chuyện tốt của hắn ta, nhìn hắn ta không -
Cổ sư lạnh như băng xoay người lại, kết quả liền nhìn thấy một, hai, ba đứa nhỏ hôi sữa đầu đỉnh chít chít.
Phía sau ba người còn có một tiểu nữ hài sáu bảy tuổi đi theo, cùng với... Hai quý công tử phong thần tuấn lãng, một hộ vệ khí thế cường đại, một người khác... Khí thế không lọt ra ngoài, nhưng Cổ sư có thể cảm giác được hắn ta là một tử sĩ.
Đột nhiên xuất hiện một đám người, giống như nổ tung ảo cảnh, ngay tại chỗ làm Cổ sư tỉnh cả mộng.
Cảnh Dịch nghe thấy âm thanh của Tiểu Hổ, hắn ta ngẩng đầu nhìn sang bên này.
Tiểu Hổ cũng nhìn thấy hắn ta, mặc kệ người xa lạ đang cản đường, uc ich lon ton chạy về phía Cảnh Dịch: "Cảnh Dịch ca cal Huynh đang làm điểm tâm sao?" "Cung tên." Cảnh Dịch nói.
Tiểu Hổ gãi gãi bàn tay nhỏ bé, đáng yêu hỏi: "Tiểu Hổ có thể sờ sờ không?"
"Có thể." Cảnh Dịch giơ đại cung tới trước mặt cậu bé.
"0a."
Mắt Tiểu Hổ sáng rực lên.
Cậu bé khẩn cấp ôm lấy đại cung, nào biết căn bản cậu bé ôm không nổi, thất tha thất thểu vài cái đã đặt mông ngã trên mặt đất.
Cậu bé choáng váng lè lưỡi: "Nang quá-”
Đại Hổ, Nhị Hổ cũng tới thưởng thức cung của Cảnh Dịch.
Đại Hổ cầm được, mặc dù có chút cố hết sức.
Đại Hổ nói: "Cảnh Dịch ca ca, huynh làm cung thật là uy phong!"
Nhị Hổ nói: "Ta cũng muốn xeml"
Vệ Hi Nguyệt được Vệ Lục Lang dắt đi, cô bé không có hứng thú đối với cung tên, không đi qua.
Cô bé ngửa đầu nhìn về phía Cổ sư trẻ tuổi trước mặt.
Sau khi bình tĩnh đánh giá trong chớp mắt, cô bé buông tay Vệ Lục Lang ra, chạy đến bên hồ nước, dùng bình nhỏ đựng chút gì đó, lại chạy về đưa bình nhỏ cho Cổ sư.
Cổ sư ngại hai hộ vệ cường đại, không lập tức hành động thiếu suy nghĩ.
Hắn ta nhìn Lục Lang.
Vệ Lục Lang một bộ tư thế "Ngươi mau nhận, bằng không ta chém ngươi".
Cổ sư không sợ Vệ Lục Lang, nhưng cũng không cần phải phức tạp hoá vấn đề.
Hắn ta lập dị nhận lấy cái bình, khi hắn thấy rõ thứ bên trong, huyệt thái dương đột nhiên nhảy lên một cái!
Hắn khó nén kinh ngạc nhìn về phía Vệ Hi Nguyệt.
Tiểu nha đầu này... Tặng cho hắn ta một lọ côn trùng, cô bé... Chẳng lẽ nhìn ra hắn ta là Cổ sư?
Cô bé đang ám chỉ thân phận của hắn ta?!
Bạn cần đăng nhập để bình luận