Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 258: Thủ Đoạn 3

Chương 258: Thủ Đoạn 3Chương 258: Thủ Đoạn 3
"Cái này..." Người phụ nữ vẻ mặt rối rắm: "Ngươi bán rẻ cho ta một chút được không, sau này ta sẽ giới thiệu mối làm ăn cho ngươi."
"Ngài cần bao nhiêu?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Ban đầu ta chỉ muốn lấy vài chục quả, nhưng giá này của ngươi...' Người phụ nữ do dự một hồi, thở dài nói: "Ta muốn mua một trăm quả, có thể rẻ hơn một chút không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Mười sáu văn tiền, không thể rẻ hơn được nữa."
Người phụ nữ cắn răng nói: "Được rồi! Bao giờ thì có thể lấy hàng?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Muộn nhất là sáng sớm hôm kia."
Người phụ nữ dặn dò nói: "Vậy thì chúng ta thống nhất rồi đấy, cô nương ngươi không được đổi ý đâu! Trùng hợp là con trai ta ngày kia phải lên xe ngựa, sau ngày kia thì nó sẽ đi mất đấy!"
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Được."
Cẩm Ký.
Người phụ nữ đi về phía Hà chưởng quầy bẩm báo: "Hà chưởng quầy, đã xử lý ổn thỏa rồi, mười sáu văn tiền một quả, tổng cộng một trăm quả, nàng ta đồng ý sáng ngày kia sẽ mang trứng muối tới."
Hà chưởng quầy hỏi: "Xác định sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?"
Người phụ nữ kia nói: "Ta đã đặt cọc trước rồi. Nhân phẩm của nha đầu kia ta thấy cũng không tệ, sẽ không nuốt lời đâu."
Tiểu nhị không để tâm mà nói: 'Hừ, nhân phẩm không tệ sẽ không cắt cung ứng cho Cẩm Ký chúng tat"
Người phụ nữ kia không lên tiếng, không bình luận gì.
Hà chưởng quầy liếc nhìn tiểu nhị một cái, tiểu nhị lấy ra một túi tiền đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ dùng hai tay đón lấy: "Đa tạ Hà chưởng quây."
Sau khi người phụ nữ kia rời đi, tiểu nhị mặt mũi tươi cười nói: "Hà chưởng quầy, vẫn là người lợi hại nha! Biết tìm người diễn kịch đến đóng giả làm khách mua hàng! Nha đầu kia bị xoay cho chẳng hay biết gì, sợ là còn đang đắc chí đấy! Đợi đến ngày kia chúng ta lấy được hàng rồi lại đi thu thập nha đầu kial"
Đấn lúc đó không cần cố ky thêm gì nữa, ngày tháng của nha đầu kia đến đấy là hết!...
Hai ngày sau, Tô Tiểu Tiểu bày sạp hàng vô thuận lợi dị thường.
Dường như Cẩm Ký đã thỏa hiệp, dù cho Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu làm ăn tốt đến đâu, bọn họ cũng không tìm tỷ đệ hai người gây rắc rối nữa. Một ngày này, tỷ đệ hai người bán xong điểm tâm.
Người phụ nữ kia đến lấy hàng đúng hẹn, tổng cộng một trăm quả, tất cả đều hoàn hảo.
Người phụ nữ kia kiểm hàng, thanh toán xong khó nén ý cười nói: "Cô nương, thật sự đa tạ ngươi rồi!"
"Còn muốn chạy? Huynh đệ ta hôm nay xem các ngươi chạy đi đâu!"
Trong một con hẻm nhỏ, vài tên côn đồ vây quanh một nam tử trung niên trông có vẻ chật vật.
Nam tử trung niên vốn muốn chạy trốn, thế nhưng với cái bụng to hắn ta làm sao có thể là đối thủ của mấy thanh niên trai tráng kia được? Chẳng bao lâu đã bị dồn vào ngõ cụt.
Mấy người gia tăng quyền cước, nam tử trung niên cuộn chặt thân mình, sống chết dùng hai tay ôm lấy đầu.
"Các ngươi tha cho ta đi... Ta thật sự không có tiền... Ta chưa trả nổi..."
"Trả không nổi thì ngươi mượn nợ cái gì chứ?"
"Không phải là ta mượn mà, các ngươi tìm nhầm người rồi..."
"Tìm nhần người? Trên đây có dấu vân tay của ngươi! Ngươi tưởng là huynh đệ chúng ta bị mù al
Lại là một trận quyền cước túi bụi.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cẩu đi ngang qua ngõ nhỏ, theo bản năng nhìn vào trong ngõ một cái.
Tô Nhị Cẩu a lên một tiếng: "Tỷ, giọng nói của người kia có chút quen tai... sẽ không phải là Phù Lang Trung chứ?”
Nam nhân trung niên, còn quen tai, người đầu tiên mà cậu ta nghĩ đến chính là Phù Lang Trung?”
Một tên côn đồ nhìn thấy tỷ đệ hai người liên lớn tiếng mắng chửi: "Nhìn cái gì mà nhìn! Còn nhìn nữa thì tẩn luôn hai ngươi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận