Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2826: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 4

Chương 2826: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 4Chương 2826: Cảnh Giới Tối Cao Của Tàn Bạo 4
Hạ Hầu Tranh trả lời: "Ta đi bắt kẻ đã phóng hỏa."
"Có bắt được không?"
"Hồi bẩm nghĩa phụ, không được."
Hạ Hầu Khanh không nói thêm gì.
Hạ Hầu Tranh luôn cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, trong lúc nhất thời hắn ta nghi ngờ mình đã bị lộ.
Nhưng khi suy nghĩ kỹ một chút, lại cảm thấy không thể nào.
"Nghĩa phụ, nếu không có chuyện gì, ta đi đến viện thúc công một chuyến xem nên sửa chữa như thế nào."
"Đứng lại."
Hạ Hầu Khanh ngăn hắn ta lại.
Hạ Hầu Tranh vội vàng chắp tay hành lễ: "Nghĩa phụ còn gì phân phó?”
Hạ Hầu Tranh thờ ơ hỏi: "Con có phải quên gì không?”
"A2"
Hạ Hầu Tranh nhìn nghĩa phụ mà không biết tại sao.
Hạ Hầu Khanh giơ tay: "Người đâu, lục soát người."
Hạ Hầu Tranh sắc mặt thay đổi: "Nghĩa phụ!"
Hắn ta theo bản năng giấy giụa, nhưng lập tức bị Hải trưởng lão ở cửa áp chế bằng nội lực.
Hạ Hầu Tranh quỳ trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Thị vệ bước tới và tìm thấy một bản đồ kho báu nhỏ trong ngực hắn ta.
Hạ Hầu Khanh ghép nó lại với mảnh mà lão nhị đưa cho mình, hai mặt ghép lại hoàn hảo là một tấm hoàn chỉnh.
Xem ra không phải lão nhị giở trò tâm cơ, mà là đại ca làm ra chuyện, ngay cả người làm nghĩa phụ cũng không dám tin tưởng!
Hạ Hầu Tranh đã hiểu ra mọi chuyện sau khi nhìn thấy cảnh tượng này.
Lão nhị đã trở lại từ lâu và cũng đến trước mặt nghĩa phụ cáo trạng biến trắng thành đen.
Vừa rồi là thị vệ cùng Thường quản gia đều đang cố ý giấm giếm hành tung của lão nhị. Từ lúc hắn ta bước vào Thành chủ phủ, nghĩa phụ đã thử thăm dò hắn tai
Hắn ta nắm chặt tay nói: "Nghĩa phụ! Hãy nghe ta giải thích! Bản đồ kho báu thuộc về nhị đệ! Hôm nay con đụng phải nhị đệ lấy được một nửa bản đồ kho báu! Nhị đệ còn nói rằng cái trong tay người là đồ giả, nó muốn giữ bản đồ kho báu thật làm của riêng, con liều mạng cả người thương tích mới giành được một nửa từ tay nói"
Hạ Hầu Khanh đã cho hắn ta một cơ hội.
Nhưng là do hắn ta không muốn.
Hắn ta đã giấu nó trước, bây giờ dù hắn ta có nói sự thật cũng không ai tin.
Huống chi Tạ Cẩn Niên đã từng nói những lời này một lần.
Hạ Hầu Tranh bị oan uổng đến mức gầm lên: "Nghĩa phụ! Những gì ta nói đều là sự thật! Người tin ta! Ta không hề lừa dối nghĩa phụ! Thật sự là Hạ Hầu Cẩn! Là y! Mọi chuyện đều là do y bày bẫy! Nghĩa phụ!"
Hạ Hầu Khanh tức giận nói: "Đừng gọi ta là nghĩa phụ! Ta không có đứa con bất trung bất hiếu như ngươi! Người đâu! Đưa vào đại lao! Thẩm vấn nghiêm ngặt! Nhất định phải tìm ra tung tích của một nửa tấm bản đồ còn lại!"
Nửa tấm bản đồ còn lại?
Hắn ta không có!
Oan ức cùng bất bình của Hạ Hầu Tranh chồng chất lên đến đỉnh điểm.
Thấy hắn ta sắp mất đi lý trí, Hải trưởng lão đã kịp thời phong bế nội lực của hắn ta lại.
Hắn ta ngay lập tức ngã xuống, sau đó được hai thị vệ khiêng đi.
Trên đường đi vào đại lao, hắn ta gặp Tạ Cẩn Niên đang đứng ở ven đường đợi.
Tạ Cẩn Niên khách khí nói với thị vệ: "Có thể cho phép ta nói vài lời với đại ca của ta được không?”
Hai người thị vệ trao đổi ánh mắt, một người trong đó nói: "Nhị công tử xin nhanh nhé."
Hai người họ bước sang một bên.
Tạ Cẩn Niên bình tĩnh nói: "Đại ca, đây mới thật sự là đợi cười nhạo huynh."
Hạ Hầu Tranh tức giận đến mức muốn giết lão nhị, nhưng nội lực của hắn ta đã bị phong bế, hắn ta dễ dàng bị thị vệ xung quanh lão nhị kiêm chế.
Hạ Hầu Tranh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao? Ta cùng lắm cũng chỉ giá họa cho ngươi chuyện nhỏ, mà còn chưa giá họa thành công, tại sao ngươi lại làm chuyện tuyệt tình như vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận