Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1040: Nửa Đêm Ấm Ap 2

Chương 1040: Nửa Đêm Ấm Ap 2Chương 1040: Nửa Đêm Ấm Ap 2
Tô Thừa lại nói: "Buổi tối, sao một mình ngươi ra đây?"
Bạch Hi Hòa đang do dự đáp lại như thế nào, bụng bà ấy kêu thầm thì.
Tô Thừa lại hiểu rõ lân nữa: "Ngươi là ra tìm ăn? Canh giờ này, không có đồ ăn."
"Phải không?" Bạch Hi Hòa đúng mức mà biểu hiện ra một tia thất vọng.
Tô Thừa sờ đầu mình.
Trong nhà có hài tử, ngày thường trên người ông ấy đều sẽ mang theo mấy cái kẹo, nhưng ông thay đổi khôi giáp, không mang túi tiền.
Nghĩ đến cái gì đó, đôi mắt Tô Thừa sáng ngời: "Bạch phu nhân, ta biết một chỗ có ăn, ngươi đi theo tai"
Ông mở cửa sau ra, nhìn Bạch Hi Hòa ngồi ở trên ghế đá: "Đi."
Bạch Hi Hòa nhìn cửa mở ra vì mình kia, đáy mắt chợt gợn sóng.
Bà ấy đón gió, đi ra cánh cửa kia, như là đi ra lông giam vây khốn mình.
Tô Thừa dẫn bà ấy đi rừng trái cây sau núi.
"Ngươi muốn ăn quả nào? Ta hái cho ngươi!"
Bạch Hi Hòa nhìn quả lớn trên đầu, giơ tay chỉ: "Cái kia, cái kia, còn có cái kia."
Tô Thừa phi thân lên, bá bá bá hái được bảy tám quả xuống.
"Bên kia còn có." Ông nói.
"Ừ.' Bạch Hi Hòa gật đầu.
Hai người tiếp tục hái, hái đến trong lòng Tô Thừa không để được nữa.
Ông muốn dùng xiêm y lau cho bà ấy ăn, kết quả đã quên mình mặc chính là khôi giáp lạnh như băng, cọ vào trái cây thành nát vụn...
"Khụ khụ, bên kia có dòng suối nhỏ."
Hai người đi đến bên dòng suối.
Bạch Hi Hòa ngồi ở trên một cục đá.
Tô Thừa rửa sạch sẽ trái cây đưa cho bà ấy.
Kỳ thật ông cũng không chú trọng như vậy, nhưng có một lân khuê nữ mới ăn quả dại vừa hái đã bị đau bụng, về sau, ông cho khuê nữ quả dại đều sẽ rửa sạch sẽ.
"Ngươi từ từ"
"Cái gì?"
Bạch Hi Hòa không rõ nguyên do mà nhìn Tô Thừa lại đi bên dòng suối một lần nuã. Chờ Tô Thừa trở về, trong tay nhiều thêm hai con cá.
Ông ho nhẹ một tiếng, hậm hực hỏi: "Nơi này không phải chùa miếu, hẳn là không tính phá giới đi?"
Bạch Hi Hòa mỉm cười: "Không tính."
Tô Thừa ngồi xổm xuống, mài ra một đống lửa, lại dùng gậy gộc xuyến con cá, đặt ở tên lửa nướng.
Rất nhanh mùi của con cá phiêu ra.
Ánh lửa ấm áp chiếu vào trên mặt khuynh quốc khuynh thành của Bạch Hi Hòa, cơ thể lạnh lẽo của bà ấy cảm thấy một tia ấm áp đã lâu.
Bà ất gặm một quả chua ngọt nhiều nước, nhẹ giọng hỏi: "Có thể chậm trễ ngươi trực đêm hay không?”
Tô Thừa vừa mới nói ông là tới phụ cận tuần tra.
Tô Thừa nói: "Sẽ không, ta là sau nửa đêm, còn hơn nửa canh giờ! Cá nướng xong rồi, chol"
Ông đặt con cá ở trên lá sen, gác ở bên người Bạch Hi Hòa trên tảng đá.
Bạch Hi Hòa duỗi tay lấy, Tô Thừa nhắc nhở nói: "Để ý nóng."
Tay Bạch Hi Hòa dừng một chút, xê dịch lá sen về phía ông: "Ngươi cũng ăn, ta không ăn hết."
Đây cũng không phải lời nói dối, sức ăn của bà không lớn, thứ gì ăn hai miếng cũng no rồi.
Tô Thừa cũng không khách sáo với bà, ông bắt cá chính là bởi vì chính mình muốn ăn.
Ông xé bụng cá xuống, để lại cho Bạch Hi Hòa, chính mình ôm mình cá và đuôi cá gặm lên.
Bạch Hi Hòa nhìn một mảnh bụng cá nướng kia, cầm lên nhẹ nhàng nếm một miếng.
Nói đến cũng khéo, trù nghệ của Tô Thừa chín phần đều là liệu lý cháy đen, lại cố tình làm cho Bạch Hi Hòa hai lần, là số lượng không thất bạt không nhiều lắm.
Tô Thừa thấy bà ấy ăn xong bụng cá rồi, lại lấy cá nướng thứ hai, xé bụng cá xuống đặt ở trên lá sen.
Sau đó Tô Thừa tiếp tục vùi đầu ăn cá.
Tô Thừa không cảm thấy mình làm cử chỉ săn sóc ở trong nhà, bụng cá chính là mấy hài tử, ông luôn quen chỉ ăn đuôi cá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận