Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 1441: Phong Thuong 1

Chuong 1441: Phong Thuong 1Chuong 1441: Phong Thuong 1
Chu phó tướng phái hai ky binh hộ tống nàng ấy về Vệ gia, người còn lại dựa theo phương vị Tưởng thị chỉ tiến vào trong rừng với hắn ta.
Nhưng mà chờ bọn họ đuổi tới hiện trường vụ án, lại chỉ nhìn thấy mấy vết máu gần như sắp khô cạn, và thi thể hai ám vệ.
"Có phát hiện gì không?"
Giọng nói của Tần Thương Lan chợt xuất hiện ở sau người.
Chu phó tướng xoay người lại, thấy Tần Thương Lan và Tô Mạch giục ngựa đến, hắn ta chắp tay hành lễ: "Nguyên soái, Tô công tử."
Tần Thương Lan đã mất chức đại nguyên soái binh mã thiên hạ, nhưng huynh đệ quân doanh vẫn theo thói quen gọi ông ấy một tiếng nguyên soái.
Hắn ta tiếp tục trả lời: "Hồi nguyên soái, từ dấu vết hiện trường tới xem, nơi này xảy ra đánh nhau kịch liệt, hai bên đều bị thương, nhưng... Người đều không thấy."
Tần Thương Lan và Tô Mạch xuống ngựa, cẩn thận thăm dò hiện trường.
Tần Thương Lan và Quỷ Phố, Nam Dương Vương đều đã giao thủ, biết rõ hai người đều là đấu pháp không muốn sống, sinh tử thường thường trong nháy mắt, chiến đấu thắng bại có khi chưa chắc là quyết định từ cảnh giới võ học, bất kì một nhân tố nho nhỏ gì, đều có thể thay đổi kết quả cuối cùng.
"Bọn họ lại thay đổi địa phương đánh sao?" Tô Mạch hỏi.
Tần Thương Lan ngồi xổm xuống, đầu ngón tay chấm chấm vết máu trên mặt đất: "Từ lượng máu này tới xem, một người trong đó bị vết thương trí mạng. Chỉ là không biết là Quỷ Phố hay là tên kia. Phân công nhau tìm, hẳn là đi không xa."
Rất nhanh, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình, Vệ Lục Lang cũng chạy tới.
Ba người nhìn vết máu trên mặt đất, cũng lộ ra vẻ ngưng trọng.
"Rốt cuộc bị trọng thương là ai nha? Tên kia sẽ không giống Mạc Quy Viễn có thủ đoạn bảo mệnh gì đó chứ?”
Tô Tiểu Tiểu tìm được một chai trên mặt đất, mấy ngày này nàng không thiếu nghiên cứu bút ký của độc sư Tây Tấn, nhận ra đây là Hóa Công Tán của tử sĩ.
Sắc mặt Vệ Lục Lang biến đổi: "Đại ca hắn... Trúng Hóa Công Tán? Kia chẳng phải là..."
Tân kia vốn đã khó có thể đối phó, cộng thêm công hiệu của Hóa Công Tán, đại ca lành ít dữ nhiều!
Đáy mắt sâu thẳm của Vệ Đình hiện lên một tia lạnh lẽo: "Sống phải thấy người, chết phải thấy thi thể."
Bọn họ tìm theo vết máu, tìm được vết máu dưới một cây đại thụ rồi không còn. Bọn ho chỉ đành tiếp tục tìm kiếm tứ tán.
Tân Thương Lan điều ky binh tới, Vệ Đình cũng trở lại kinh thành điều cấm vệ quân tới, từ trong rừng tìm vào trong núi, tìm suốt ba ngày ba đêm, cũng không tìm ra bóng dáng hai người. Ngay ở ngày thứ tư, bọn họ tính tình huống xấu nhất, Quỷ Phố khoác sương lạnh xuất hiện.
Vệ Lục Lang vội từ dưới đại thụ đứng lên, nhào qua đỡ lấy bả vai hắn ta, đánh giá từ trên xuống dưới: "Đại ca?"
Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu cũng đi về phía hắn ta.
Hắn bả vai có một chỗ bị kiếm xuyên qua, trên người có mấy vết cắt không tính quá nghiêm trọng, Tô Tiểu Tiểu đưa hắn ta tới dưới đại thụ, mở túi cấp cứu ra xử lý thương thế cho hắn ta.
Vệ Đình đi đến: "Đại ca công lực của huynh..."
Quỷ Phố nói: "Hít vào Hóa Công Tán không nhiều lắm, tổn thất một chút công lực, luyện tập thì sẽ trở lại."
Vệ Lục Lang hỏi: "Nam Dương Vương..."
Quỷ Phố thấp giọng nói: 'Đã chết."
Mọi người nghe đến đó, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất.
Nhưng không cảm thấy ngạc nhiên vì tên kia bị chết, rốt cuộc Vệ, Tần, Tô ba nhà đều xuất động, còn kéo theo Cảnh Tuyên Đế, muốn giết không chết tên kia vậy quá không có thiên lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận