Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1716: Đối Đầu Với Hoàng Đế 2

Chương 1716: Đối Đầu Với Hoàng Đế 2Chương 1716: Đối Đầu Với Hoàng Đế 2
"Trâm nghe nói ngươi bị thương, đã thấy khỏe hơn chưa?" Cảnh Tuyên Đế nói.
Vệ Đình hành lễ, nói: "Đã không còn đáng ngại, đa tạ bệ hạ quan tâm."
Cảnh Tuyên Đế mỉm cười nói: "Sự việc Hách Liên Nghiệp các ngươi làm không tồi. Nghe nói hai người các ngươi thu phục không ít binh lực ở biên quan trên đường ra chiến trường. Nghe nói những binh lực đó rất dũng cảm và không giống những binh lính thông thường."
Tô Tiểu Tiểu liếc nhìn ông ta.
Vị hoàng đế này không thể sống mà không đề phòng Vệ gia dù chỉ một ngày.
Rõ ràng lúc đối phó với Nam Dương Vương còn ra vẻ hào phóng, trả lại binh phù của Vũ An Quân cho Vệ Đình, lúc này lại truy cứu chuyện bọn hắn hợp nhất binh lực.
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Lương Vương điện hạ bị Bắc Yên bao vây, Lãnh tướng quân lại từ bỏ huyện Giả, không để ý sự sống chết của Điện hạ. Thần và phu nhân cũng là bất đắc dĩ mới phải triệu tập một số binh mã ở biên quan. Nhắc tới cũng lạ, rõ ràng nhiêu người trong số những người đó đã từng là tướng sĩ của triều đình. Họ ra chiến trường và giết giặc xâm lược, nhưng lại bị trục xuất khỏi quân doanh mà không có lý do, thậm chí không được bồi thường. Thần nghĩ việc này có vấn đề nên mong bệ hạ tra rõ!"
Những lời này muốn nói với Cảnh Tuyên Đế rằng nếu không hợp nhất binh lực thì con của ông ta đã chết sớm.
Còn ông ta nói bọn hắn dũng mãnh, nhưng các lão binh trong triều đình lại không dũng mãnh Chính là Lãnh gia biến bọn hắn thành quân tản mạn, tại sao ngươi không xử lý Lãnh gia trước?
Cảnh Tuyên Đế á khẩu không trả lời được khi nghe những lời này.
Ông ta liếc nhìn hai người, nhàn nhạt nói: "Được rồi, trẫm không bảo hai ngươi đến chất vấn ta. Các người có công khi giết địch. Nếu trẫm đối xử tệ với các ngươi thì chẳng phải là ghét bỏ tướng sĩ biên quan và lòng của dân chúng sao? Vậy đi, các ngươi muốn gì?"
Vệ Đình nói: "Thân có trọng trách phải nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ, thân không giành công.'
Cảnh Tuyên Đế lại nhìn vê phía Tô Tiểu Tiểu: "Còn ngươi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ồ, thần cũng không giành công."
Cảnh Tuyên Đế đế cảm thấy nhẹ nhõm.
Ông ta không muốn cho hai người bất cứ phần thưởng nào, nhưng đồng thời cũng chờ mong hai người bọn họ sẽ yêu câu một điều gì đó, bởi vì chỉ mở miệng yêu câu mới là biểu hiện của ỷ có công lao mà kiêu ngạo.
"Nhưng bệ hạ." Tô Tiểu Tiểu lấy ra một danh sách,'Làm phiền người thanh toán quân lương của các tướng sĩ. Lãnh gia không phát lương thảo và tiên quân. Là thần ứng ra trước, ngài đường đường là người đứng đầu một nước, sẽ không thiếu nợ tiểu nữ đúng không?"
Cảnh Tuyên Đế: "... 222"...
Tô Tiểu Tiểu rời khỏi ngực thư phòng trước, Vệ Đình ở lại, Cảnh Tuyên Đế còn chút việc muốn hỏi hắn, vừa vặn hắn cũng có việc muốn bàn với Cảnh Tuyên Để.
Tô Tiểu Tiểu đi ra ngoài không bao lâu thì gặp công chúa Huệ An đang đi về phía mình.
Công chúa Huệ An mặc một bộ hoàng bào màu vàng nhạt, bên ngoài phủ áo choàng màu hồng dịu dàng, cài một chiếc trâm đính cườm, xinh đẹp như quả đào mọng, đẹp đến mức không gì sánh được.
Nàng ta vén váy lên, bước chân nhẹ như chim én bước nhanh tới: "Tiểu tuỳ tùng!"
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười hành lễ một cái: "Công chúa Huệ An."
Công chúa Huệ An nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Nghe nói ngươi đi đánh trận, ngươi có bị thương không?”
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ta không sao. Công chúa Huệ An không cần lo lắng."
Công chúa Huệ An ngửi ngửi trên người nàng, phát hiện không có mùi kim sang dược thì mới yên tâm.
"Không phải là đi tìm thuốc sao? Sao đi tìm mà vẫn kịp đi đánh trận?"
Tô Tiểu Tiểu cười bất đắc dĩ: "Trùng hợp là vẫn kịp."
Công chúa Huệ An khẽ cau mày, nói: "Lần sau đừng tới biên quan nữa, biên quan quá nguy hiểm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận