Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 837: Cha Con Đấu Đá 1

Chương 837: Cha Con Đấu Đá 1Chương 837: Cha Con Đấu Đá 1
Vệ Đình nói: NO không nói."
Tiểu Hổ nói một cách chính đáng: "Tứ Phủ nói, cha không nghe thấy!"
"Nhóc con, ngươi tính giấu hai xâu kẹo hồ lô làm của riêng à?”
Vệ Đình trêu cậu, nhất định phải ăn xâu kẹo hồ lô của Tứ Hổ, cuối cùng thành công chọc Tiểu Hổ khóc.
"Sao thế? Sao thế?" Tô Thừa hớt hải chạy ra.
Vệ Đình bình tĩnh nói: "Cha không cần lo cho nó, để nó khóc."
"Vậy sao được?" Tô Thừa nói: "Khóc ra bệnh thì phải uống thuốc, thuốc đắt lắm."
Vệ Đình: ”...
Vệ Đình nói: "Cha, Đại Nha hình như không khỏe lắm, cha đi xem xem, để con dỗ Tiểu Hổ."
Tô Thừa do dự một lát: "Được, ngươi đừng để Tiểu Hổ khóc dưới đất! Sẽ bị cảm lạnh! Nó cứ cảm lạnh là hol"
Vệ Đình đồng ý: "Con biết rồi, cha."
Tô Thừa đi vào phòng Tô Tiểu Tiểu.
Vệ Đình cười như không cười nhìn tiểu tử gào khóc, nhặt một cái đệm nhỏ ném tới bên cạnh cậu.
Mặt đất rất cứng, mu bàn tay đau nhức vô cùng.
Tiểu Hổ suy nghĩ, quyết đoán đứng dậy nằm lên đệm, tiếp tục venh mông vùi đầu khóc lớn.
Cậu khóc được nửa chừng, quay đầu nhìn.
Ủa, trong sân không còn bóng người!
Cậu khôn lỏi ôm lấy đệm, tha vào nhà rồi nằm sấp bên cạnh Tô Thừa và Tô Tiểu Tiểu khóc tiếp!
Tô Thừa: ....
Tô Tiểu Tiểu: "..."
Nhân Tâm Đường.
Ngô chưởng quầy đi tới đi lui trong phòng thu chỉ.
Một tiểu nhị vội vàng đi tới: 'Chưởng quây!"
Ngô chưởng quầy nhìn quanh, kéo hắn ta vào, đóng cửa phòng lại, nhỏ giọng nói: "Thế nào rồi? Nha đầu kia có bị thương không? Ý định ban đầu của Ngô chưởng quầy không phải là giết người, ông ta cũng không to gan như vậy, mục đích của ông ta là làm Tô Tiểu Tiểu bị thương, khiến nàng không thể vào cung chữa trị cho Thái hậu nữa.
Tiểu nhị nói: "Không biết, không thấy tên kia đâu nữa!"
Ngô chưởng quầy kinh hãi không thôi: "Cái gì?"
Tiểu nhị ngập ngừng nói: "Ta đoán... có khi nào hắn ta cam bạc của chúng ta rồi chạy mất không?”
Ngô chưởng quây tức giận vỗ trán hắn ta: "Ngươi làm việc kiểu gì đấy! Tìm trúng người không đáng tin như vậy!"
Tiểu nhị xoa xoa cái đầu bị vỗ đau, e dè nói: "Tiểu nhân chỉ phỏng đoán thôi... chưa chắc là không thành công mà... Có lẽ...'
Ngô chưởng quầy nhìn bóng dáng mũm mĩm dưới lầu: "Có lẽ cái gì! Người cũng tới rồi!"
Tô Tiểu Tiểu vào Đệ Nhất ĐƯờng, hỏi Đỗ Quyên đang giúp khách bốc thuốc: "Tôn chưởng quây có ở đây không?"
Đỗ Quyên chỉ lên lầu: "Ở phòng thu chỉ."
Tô Tiểu Tiểu suy nghĩ: "Để Tiểu Vi Tử cũng lên đó một chuyến."
Đỗ Quyên nói: "Dạ bà chủ!"
Hôm nay hơi bận, Đỗ Quyên không chỉ phải bốc thuốc, còn phải giúp Tô Tiểu Tiểu chạy chân, bất cẩn đụng ngã một bao dược liệu.
Phù lang trung trùng hợp đi ngang qua, nhíu mày nói: "Đỗ Quyên, dược liệu rất quý giá, ngươi đã làm rớt đổ ba lần rồi!"
Đỗ Quyên giải thích: "Ta... bà chủ bảo ta đi gọi Tiểu Vi Tử..."
Phù lang trung nói: "Thế nhưng ngươi cũng đừng vội vàng quá."
Người nhà bệnh nhân giục: "Có bốc thuốc không?”
Đỗ Quyên vội nói: "Bốc bốc! Xin lỗi! Để ta bốc lại đơn cho ngươi!"
"Đỗ Quyên! Bảo ngươi gọi Tiểu Vi Tử, ngươi đi gọi chưa?"
Trên lầu truyền đến giọng nói bất mãn của Tô Tiểu Tiểu.
Đỗ Quyên ấm ức nói: "Ta, ta quên mất! Ta đi ngay đây!"
"Thuốc của ta còn chưa bốc!"
"Ta cũng vậy! Chúng ta đều đang đợi đấy!"
"Sao lâu quá vậy, có chuyện gì rôi?"
Tiểu Vi Tử lên lầu, một lát sau, Tiểu Vi Tử hô vọng xuống dưới lầu: "Đỗ Quyên, pha ấm trà mang lên!" Đỗ Quyên bận tối mày tối mặt, vành mắt đỏ bừng: "Đến đây!"
Vừa làm dược đồng, vừa làm nha hoàn, Đỗ Quyên bận rộn xoay quanh, lúc pha trà không cẩn thận làm nóng tay, bưng lên còn bị Tôn chưởng quầy quát mắng làm việc chậm chạm, không bằng Oanh Nhi mười hai tuổi tay chân lanh lẹ.
Đỗ Quyên uất ức muốn chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận