Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 647: Thái Hoàng Thái Hậu 1

Chương 647: Thái Hoàng Thái Hậu 1Chương 647: Thái Hoàng Thái Hậu 1
Nàng lật ấn thiếp nhập học Tô Mạch mang đến, được làm bằng lá vàng, khắc biểu tượng của hoàng gia, đóng dấu của Bộ Lễ, đây là một văn kiện chính thức.
"Trong lòng muội nghĩ thế nào?" Tô Mạch nói.
"Ngày nhập học là khi nào?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
"Muội... Thật sự muốn đi?" Tô Mạch kinh ngạc.
Nàng đến tham gia tuyển chọn là để xác nhận sự nghi ngờ của mình, bây giờ sự nghi ngờ của mình đã được xác nhận, không cần phải đi qua vũng nước bùn này nữa.
"Vệ Đình và binh quyền, ngươi chỉ có thể chọn một."
Muốn giữ Vệ Đình thì phải từ chối hôn sự với Tam hoàng tử, lúc đó Cảnh Tuyên Đế nhất định sẽ lựa chọn cho Tần Yên Nhiên gả vào hoàng thất để chiếm được binh quyền.
Tô Tiểu Tiểu cười nhạt: "Chỉ có tiểu hài tử mới lựa chọn."
Tô Mạch kinh ngạc liếc nàng một cái: "Đây là đâm đầu vào đường chết."
Tô Tiểu Tiểu vỗ vỗ tấm giấy vàng trong tay nói: "Phải thử xem thì mới biết được có chết hay không chứ."
Chuyện đặt cược vốn dĩ là vậy, ngươi sẽ có được một nửa cơ hội thành công, nhưng nếu ngay từ đầu ngay cả cược cũng không dám, ngươi sẽ mất luôn một nửa cơ hội thành công đó.
Bà Lê từng nói rằng không phải cứ nhìn thấy kết quả thì mới làm việc chăm chỉ, mà phải liều mạng cố gắng thì mới có được kết quả.
Ý nghĩa đầu tiên trong đầu hiện lên.
Tô Tiểu Tiểu chợt nhận ra rằng đã lâu rồi nàng không nhớ bà Lê.
Sau khi Tô Mạch rời đi, nhũ mẫu trong cung đã đến thăm.
Bà ta có hai mục đích chính: may y phục chuyên dụng cho Tô Tiểu Tiểu và dạy Tô Tiểu Tiểu những quy củ trong cung điện.
Tô Tiểu Tiểu không phải là người duy nhất được hưởng sự đối xử như vậy, những thiên kim khác cũng có nhũ mẫu ở nhà.
Điểm khác biệt là những thế gia thiên kim đó từ nhỏ đã học lễ nghi, ra vào cung cũng đã nhiều lần, cũng khá quen thuộc với nội quy cung đình, các nhũ mẫu dạy dỗ chỉ là hình thức cho có mà thôi.
Đôi mắt Tô Tiểu Tiểu tối sam lại, ngay cả họ của hoàng đế là gì nàng cũng không biết.
Nhũ mẫu hết sức ghét bỏ, đã béo lại còn là người nhà quê, hỏi cái gì cũng không biết!
Nhũ mẫu đo kích cỡ y phục cho Tô Tiểu Tiểu.
"Ngươi đã ăn đồ gì mà biến thành thế này?” "Dù sao thì cũng không phải là cơm nhà bà."
Nhũ mẫu:”".. "
Công bằng mà nói, nét mặt của Tô Tiểu Tiểu rất thanh tú, nàng vốn có thể là một đại mỹ nữ với làn da mịn màng này, dung mạo như vậy đẹp đến mức khó có thể đạt được, dễ dàng khiến người ta có cảm giác xa cách, trùng hợp thay, nàng lại có một khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đáng yêu, cân bằng hài hoà lại.
Nếu nàng không béo, nhũ mẫu chỉ sợ rằng mình đã gặp được một nữ tử mỹ mạo khuynh quốc khuynh thành.
Ai bảo nữ nhân Đại Chu lấy tiêu chuẩn gầy là đẹp, khuôn mặt chỉ cần đẹp thì dù thân hình có thô to đến mấy thì vẫn sẽ thu hút những ánh mắt khác chú ý tới.
Nhũ mẫu không ở lại ngõ Lê Hoa lâu, lấy số đo xong rồi giải thích chiếu lệ vài câu rồi rời đi.
"Ngay cả tiền thưởng cũng không đưa cho ta, thật là xui xẻo!"
Nhũ mẫu bước ra khỏi sân, chuẩn bị bước lên chiếc ghế gỗ để lên xe ngựa.
Chuyện xảy ra vào lúc này, ba đứa trẻ đã tan học, thở hổn hển chạy về nhà mà không đợi Tô Tiểu Tiểu đến đón.
Đại Hổ chạy nhanh nhất, giống như một khẩu pháo nhỏ, không kịp dừng lại, đột ngột đập mạnh vào xe ngựa.
Nhũ mẫu đang bước lên ghế thì giãm hụt vào không khí rồi ngã đập mặt xuống đất.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Tô Nhị Cẩu được Tô Kỳ và Tô Ngọc đón đưa đến Quốc Tử Giám, Tô Tiểu Tiểu liền đưa ba đứa nhỏ đến ngôi nhà ở phía đông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận