Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 692: Vui Mừng 1

Chương 692: Vui Mừng 1Chương 692: Vui Mừng 1
Tô Thừa trấn an ngựa con, cột con ngựa của mình, rón ra rón rén đi hậu viện.
Đại Hổ đã từ trong phòng ra, ba tiểu gia hỏa ở nhà bếp gặm lạp xưởng.
Tô Thừa là nhìn về phía nhà bếp, không thấy bóng dáng khuê nữ, mới cho rằng khuê nữ hẳn là ở phòng của mình.
Kỳ thật Tô Tiểu Tiểu là ở phòng chất củi, chọn cỏ khô đốt tốt hơn.
Tô Thừa lén lút đi vào cửa, khẽ đẩy một khe cửa nhỏ ra, nhìn khuê nữ có ở đây không.
Bạch Hi Hòa đã nhận ra động tĩnh không tâm thường.
Bà ấy mới vừa trải qua một cuộc hung hiểm, cả người vô cùng mẫn cảm.
Bà ấy cũng không biết là người nhà Tô Tiểu Tiểu đã trở lại, rốt cuộc, bộ dáng lén lút này vừa thấy không phải người tốt.
Có lẽ... Là người kia đuổi tới...
Ngực Bạch Hi Hòa chấn động, ở mép giường sờ đến một cây gậy.
Bà ấy dịch đến phía sau cửa từng bước một, đôi tay giơ gậy gộc lên.
Khi Tô Thừa lấy ra trâm bạch ngọc, nhảy vào trong phòng, Bạch Hi Hòa đánh xuống một gậy!
Cả người Tô Thừa cứng đờ, giây tiếp theo, hai mắt ông trợn tròn, thè đầu lưỡi, ngã thẳng xuống mặt đất.
Ông tuyệt đối không dự đoán được, Tô Thừa ông cũng có một ngày bị người đánh hôn mê.
Thật là Thiên Đạo luân hồi, trời xanh tha cho ail...
Cơm chiều là xương sườn chiên bột, canh cá trích đậu hủ, canh trứng bách hợp, cơm chiên thịt khô, và hai món rau xào.
Tô Nhị Cẩu và Tô Kỳ, Tô Ngọc đi ra ngoài còn chưa trở về, Phù lang trung lại là bị thị vệ bên người lão hầu gia tiếp đi rồi.
Người một nhà ngồi ở trên bàn nhà chính ăn cơm.
Đỉnh đầu Tô Thừa quấn băng gạc, mặt mũi bầm dập ngồi ở trên ghế.
"Gia gia làm sao vậy?" Tiểu Hổ hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Tô Thừa một cái: "Gia gia chính mình nói."
Tô Thừa hắng giọng nói, buồn bực nói: "Gia gia ngã."
Cũng không thể nói mình bị một nữ nhân đập, truyền ra uy danh Tô ác bá của ông còn muốn hay không?
Nhị Hổ không nỡ nhìn thẳng: "Người ngã thật thảm."
Đại Hổ truyền thụ kinh nghiệm: "Phải ôm đầu." Tô Thừa: ”...
Bạch Hi Hòa vẫn chưa lên bàn ăn cơm, cũng không phải bà đập thân phụ của người ta, bà ấy xấu hổ... Được rồi, cũng xác thật hơi xấu hổ.
Cũng không phải cố tình tránh nghi ngờ.
Chủ yếu là ăn một cái bánh bao thịt, bà ấy ăn no căng.
Trên bàn cơm, Tô Tiểu Tiểu và Tô Thừa nói chuyện chuyển nhượng cửa hiệu: "... Xin lỗi, không có việc gì thương lượng với phụ thân trước."
Tô Thừa xua tay: "Trên chuyện làm ăn, chính con làm chủ là được, ta cũng không hiểu... Hiệu thuốc bao nhiêu bạc?"
"6000 lượng."
Kengl
Tô Thừa ngã quy!...
Cơm chiều qua đi, Tô Tiểu Tiểu trở về phòng của mình.
Nàng không thúc giục Bạch Hi Hòa đi, cũng không hỏi Bạch Hi Hòa có tính toán gì không, nàng chỉ là ngồi xuống ở bên cạnh bàn, cầm giấy bút bắt đầu vẽ bản đồ.
Tuy cửa hàng không cần sửa, nhưng dãy nhà sau nàng tính sửa hai khoảng cách thành bốn gian nhỏ, mặt khác ngạch cửa phía trước phía sau cũng xử lý một ít.
"Hôm nay, cảm ơn ngươi." Bạch Hi Hòa nói.
"Hả?" Tô Tiểu Tiểu không rõ nguyên do.
"Lần trước cũng vậy." Bạch Hi Hòa lại nói.
Tính đào viên lân đó, Tô Tiểu Tiểu cứu Bạch Hi Hòa hai lần.
Tô Tiểu Tiểu ngước mắt: "A, không khách khí."
Tiếp tục vùi đầu vẽ bản đồ.
Bạch Hi Hòa vào cung nhiều năm, thân phận tôn quý nhất, lại trôi qua cuộc sống trong lồng, sớm đã không còn hy vọng với vạn sự vạn vật.
Nhưng mà tiểu nha đầu trong lúc lơ đãng xâm nhập tâm mắt bà ấy, khiến cho bà ấy tò mò.
Rốt cuộc nàng là dạng người gì?
Bạch Hi Hòa không nhịn được nghĩ thầm.
Nhưng rất nhanh, Bạch Hi Hòa ý thức được mình không nên sinh ra tò mò với bất kì kẻ nào.
Rốt cuộc —
Bạn cần đăng nhập để bình luận