Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 817: Vao Cung 2

Chuong 817: Vao Cung 2Chuong 817: Vao Cung 2
Quyển chép tay này do Phù thái y năm đó lưu lại, bên trong ghi lại không ít phương pháp châm cứu nghi nan tạp chứng, ông ta cẩn thận nghiên cứu nửa canh giờ, phát hiện một bộ châm cứu trong đó đó khả năng giảm bớt bệnh trạng của Thái Hậu.
Nhưng mà này bộ châm cứu này có nguy hiểm, Phù thái y đã viết rõ ràng rành mạch... người không hợp với nó, có thể sẽ hoàn toàn phản tác dụng.
"Bây giờ cũng không còn biện pháp khác, không chữa được cho Thái Hậu, dù sao cũng chỉ còn đường chất."
Kẻ tên Hồ Cửu Sinh này lợi hại ở chỗ gan lớn, dám nếm thử.
Ông ta đến Vĩnh Thọ Cung, dùng thuật châm cứu của Phù thái y, một khắc sau, Thái Hậu thật sự từ từ tỉnh lại, sau khi tỉnh lại cảm thấy đói khát, thế mà còn uống được nửa bát cháo.
Chuyện này khiến nhóm cung nhân mừng gần chết.
Có cảm giác thèm ăn, nghĩa là đang chuyển biến tốt đẹp!
Hồ Cửu Sinh thở phào một hơi, cuối cùng cũng bảo vệ được cái đầu trên cổ.
Nhưng mà ông ta chưa kịp vui vẻ bao lâu, lúc chạng vạng tình huống của Thái Hậu lại chuyển biến đột ngột, đột nhiên bị mất thính giác!
Người thì tỉnh táo, nhưng không nghe thấy thanh âm gì, cũng xuất hiện bệnh trạng đầu váng mắt hoa, buôn nôn nôn mửa.
Cả Thái Y viện đều luống cuống.
Hồ Cửu Sinh càng hoảng, ông ta dự đoán được đây là do thuật châm cứu thất bại, cũng không phải vì thủ pháp của ông ta không tốt, mà là vì bộ thuật châm cứu này vốn đã không phải loại sẽ có hiệu quả với tất cả mọi người.
Lỡ như xuất hiện tác dụng phụ, vậy thì không thể nghịch chuyển.
Cảnh Tuyên Đế nhìn mấy tên thái y quỳ trên mặt đất, đáy mắt hiện lên sát khí.
"Bệ hạ, Tam điện hạ cầu kiến." Phúc công công thấp giọng bẩm báo.
"Nó tới làm gì?" Cảnh Tuyên Đế không muốn gặp.
"Hình như là vì bệnh của Thái Hậu." Phúc công công nói.
Cảnh Tuyên De không kiên nhẫn nói: "Để nó vào."
Tiểu thái giám dẫn Tiêu Trọng Hoa vào tẩm điện của Thái Hậu.
Tiêu Trọng Hoa không nói lời thừa thãi, đi thẳng vào vấn đề nói: "Phụ hoàng, nhi thần muốn tiến cử một vị thây thuốc."
Cảnh Tuyên Đế hỏi: "Thây thuốc dân gian sao?"
Tiêu Trọng Hoa nói: "Vâng, vị thầy thuốc này y thuật cao minh, không thua kém thái y, có khả năng có thể chữa được bệnh của hoàng tổ mẫu."
Cảnh Tuyên Đế không quá tin tưởng thầy thuốc dân gian, dù sao những người y thuật cao minh nhất đều ở Thái Y viện.
Nhưng hiện nay Thái Y viện cũng bó tay chịu thua...
Cảnh Tuyên Đế nói: "Ai?"
Tiêu Trọng Hoa nghiêm mặt nói: "Nữ nhi của Hộ quốc công, Tô Đại Nha."
Cửa Vĩnh Thọ Cung, Tiêu Trọng Hoa đụng phải công chúa Tĩnh Ninh đến đây hầu bệnh cùng hoàng hậu.
"Mẫu hậu." Tiêu Trọng Hoa cung kính hành lễ.
Hoàng hậu gật gật đầu, cất bước vào Vĩnh Thọ Cung.
"Tam ca." Công chúa Tĩnh Ninh gọi hắn ta lại,"Ta nghe nói lúc ở Thanh Châu, huynh bị bệnh nguy kịch, là Tô cô nương chữa cho huynh."
Tiêu Trọng Hoa gật gật đầu: "Đúng là có chuyện như vậy."
Công chúa Tĩnh Ninh lạnh giọng hỏi: "Vậy huynh cũng biết, nếu nàng không chữa được cho tổ mẫu, sẽ bị phụ hoàng giận chó đánh mèo chứ? Phụ hoàng đang lo không có cớ đối phó Tô Thừa, huynh sẽ dâng nhược điểm lên."
Tiêu Trọng Hoa nhìn lên bầu trời sao bát ngát trên đỉnh đầu: "Nhưng nếu chữa được, phụ hoàng sẽ nợ nàng một ân tình."
Công chúa Tĩnh Ninh không rõ, vì sao phải để phụ hoàng nợ tiểu nha đầu một ân tình?
Nàng ấy muốn lại hỏi thêm một hai câu, nhưng Tiêu Trọng Hoa đã xoay người bước vào bóng đêm.
Nàng ấy nhíu mày.
"Công chúa." Đào Chi phủ thêm một cái áo choàng cho nàng,'Đi vào thôi, bên ngoài gió lớn."
Công chúa Tĩnh Ninh như có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng gầy gò của Tiêu Trọng Hoa: "Tam ca này của ta... Rốt cuộc là ở bên nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận