Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 462: Tình Cha Như Núi 1

Chương 462: Tình Cha Như Núi 1Chương 462: Tình Cha Như Núi 1
Lúc đi ngang qua một sạp hàng, Tô Thừa liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chuỗi cột tóc trân châu.
Dây cột tóc của nữ nhi cũ rồi, vẫn cứ không nỡ đổi cái mới.
"Dây cột tóc bán thế nào đây?" Tô Thừa hỏi.
"Hai lượng." Người bán hàng rong nói.
"Đắt vậy sao?" Tô Thừa nói: "Ngươi không làm thịt ta đấy chứ?"
Ở dưới quê, một cái dây cột tóc chỉ có ba bốn đồng thôi!
Người bán hàng rong giải thích: "Phía trên này đều là trân châu hàng thật giá thật, một viên cũng phải một đồng rồi đấy!"
Tô Thừa chưa từng dùng món đồ nào quá một trăm đồng.
Ông ấy móc túi tiền ra, đếm lại chút ít bạc vụn của mình, cắn răng mua về. ...
Phủ Trấn Bắc Hầu.
Tô Tiểu Tiểu đã kết thúc việc trị liệu ngày hôm nay.
Phù Lang Trung đổ mồ hôi khắp người, hắn ta không phải là mệt, mà là bị dọa.
Khi hắn ta nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu lấy một vật gì đấy không rõ nhét vào mũi của lão Hầu gia, cả người hắn ta bị dọa cho cứng đờ.
Sau đó nàng lại châm cứu cho lão Hầu gia, những huyệt vị đó nguy hiểm điếm mức ngày thường hắn ta không dám động vào.
Muốn đi chẩn bệnh cùng nhà đầu này phải có một trái tim kiên cường mới được.
Tô Tiểu Tiểu mở cửa phòng ra: "Có thể vào rồi."
Tô Mạch thở phào một hơi, vừa vào phòng vừa đè nén sự căng thẳng hỏi: "Tình trạng của gia gia thế nào rồi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Độc về cơ bản đã được giải rồi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nguy hiểm đến tính mạng."
Tô Mạch thần sắc ngưng trọng: "Đến cùng là loại loại độc gì...
"Ta không rõ." Tô Tiểu Tiểu thành thật nói.
Tô Mạch: không rõ mà ngươi còn dám giải?
Hắn ta nhìn qua tổ phụ đang nằm trên giường.
Hắn ta không phải là đại phu, cũng có thể nhìn ra được sắc mặt của tổ phụ không khó coi đến thế nữa, hô hấp cũng thông thuận hơn rất nhiêu, dường như không còn đau đớn như trước, lông mày nhíu chặt cũng đã giãn ra đôi chút. "Ngươi làm cái gì trong mũi của tổ phụ ta vậy?"
"Ống thông mũi dạ dày, để đút thuốc."
Tô Mạch có vẻ nghi ngờ.
Hắn ta lại quét mắt nhìn hòm thuốc nhỏ trên bàn, bên trong không phải chai chai lọ lọ như thây thuốc thông thường, mà có một số... đồ vật mà hắn ta không biết tên.
Tô Tiểu Tiểu bất động thanh sắc đóng hòm thuốc lại.
Tô Mạch thu hồi ánh mắt: "Nếu đã giải được độc rồi, vì sao tổ phụ của ta còn chưa tỉnh lại?"
Tô Tiểu Tiểu đáp: "Độc thì giải được rồi, nhưng bệnh nhân vẫn có bệnh."
Ngươi mới có —
Tô Mạch hít sâu, quên đi, tổ phụ của hắn ta quả thật có bệnh...
Không đúng, lời này sao nghe cứ quái quái vậy chứ?
"Tổ phụ ngươi mắc bệnh tim." Tô Tiểu Tiểu cố gắng những từ ngữ mà Tô Mạch có thể hiểu được.
Tô Mạch hơi hoang mang: "Không phải là mắc bệnh phong hàn cùng lá lách mất cân bằng sao?”
Trước đó tổ phụ bị mắc ói nôn mửa, thái y đã chẩn đoán ra bệnh như vậy.
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Triệu chứng ban đầu của bệnh nhân quả thực rất dễ bị chẩn đoán nhầm thành phong hàn và lá lách mất cân bằng."
Tô Mạch lại nói: "Nhưng mà sau khi uống thuốc quả thực có chuyển biến tốt hơn — "
Tô Tiểu Tiểu không nhanh không chậm hỏi han: "Uống thuốc kia mấy ngày, việc ăn uống trở nên thanh đạm hơn đúng không?”
Tô Mạch nhìn về phía người hầu đứng trước cửa.
Người hầu tiến vào phòng rồi nói: "Phải."
"Vậy thì đúng rồi." Tô Tiểu Tiểu nói: "Uống thuốc trung y cần phải kiêng ky, bệnh của bệnh nhân cũng có quan hệ nhất định tới việc ăn uống, khẩu bị thanh đạm hơn thì gánh nặng của cơ thể cũng được giảm bớt, tự nhiên sẽ dễ chịu hơn. Nhưng là, người bệnh chỉ có một chút chuyển biến tốt thôi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn trị tận gốc đúng không?”
Người hầu lúng ta lúng túng nói: "A, đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận