Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 120: Mua Bán 1

Chương 120: Mua Bán 1Chương 120: Mua Bán 1
Tô Tiểu Tiểu lắc đầu: "Không cần, không ai sẽ bán cho chúng ta."
Tô Nhị Cẩu sửng sốt: "Vì sao?"
Tô Tiểu Tiểu mắt nhìn phía trước, lạnh nhạt nói: "Làm ăn quá tốt, e ngại mắt người nào đó."
Tô Nhị Cẩu tức điên: "Chúng ta làm buôn bán của chúng ta? E ngại mắt ai?"
"A, Tô cô nương, Tô tiểu huynh đệ, khéo như vậy?"
Trên đường phố phía trước, Tôn chưởng quầy vui vẻ thoải mái xuống xe ngựa, cười ha hả mà đi về phía hai người.
Ông ta nhìn tỷ đệ mặc áo bông vải bố trong gió lạnh, hai tay trống trơn, ý cười đáy mắt càng đậm hơn: "Các ngươi cũng là tới mua đồ sao? Bộ dáng hình như không mua được, có phải sắp ăn tết hay không, cửa hàng cũng chưa có hàng sao?"
"Chuyện của ngươi sao?" Tô Nhị Cẩu tức giận hỏi lại.
Tôn chưởng quây cười nói: "Tô tiểu huynh đệ hỏa khí đừng lớn như vậy, đều là người làm ăn, hòa khí sinh tài!"
Tô Nhị Cau không vui nói: “Ai muốn phát tài với ngươi?"
Tôn chưởng quầy lại nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu bên cạnh.
So với đệ đệ tức muốn hộc máu, thôn cô béo này nghiễm nhiên bình tĩnh rất nhiều, nhìn thấy ông ta cũng không kinh ngạc, như dự đoán được ông ta sẽ tùy thời xuất hiện ở chỗ này.
"Tô cô nương, các ngươi muốn mua cái gì? Mua không được, nói cho ta! Ta rất vui lòng cung cấp trợ giúp cho các ngươi!"
Tôn chưởng quầy đường hoàng nói.
Tô Tiểu Tiểu bình tĩnh nói: "Ngươi nói lời này, có phải quá vô sỉ hay không?"
"AI Là ngươi! Là ngươi giở trò quỷ! Ngươi không cho cửa hàng bán bột mì cho chúng ta!" Tô Nhị Cẩu Một bên cạnh phản ứng lại một cuối cùng.
Nụ cười của Tôn chưởng quầy phai nhạt vài phần, cũng không phủ nhận.
Vốn dĩ, đối thủ lực lượng ngang nhau mới đáng giá cẩn thận thử lần nữa, mà đối phó với hai con kiến, căn bản không cần bất kì thật cẩn thận gì.
Lúc trước ông ta là yêu quý thanh danh của Cẩm Ký, hơn nữa thôn cô béo lại nổi bật ở vào lúc cứu người, ông ta mới muốn đi mua phối phương của nàng.
Ai ngờ nàng lại không lưu tình chút nào mà từ chối chuyện của mình.
Tôn chưởng quầy nhìn ra được, tuy Tô Nhị Cẩu là nam đinh, nhưng chân chính làm chủ chính là thôn cô béo này.
Ông ta nhìn về phía Tô Tiểu Tiểu, ý vị thâm trường mỉm cười: "Có một số người không biết điều, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, Tô cô nương, ngươi cảm thấy sao?"
Tô Tiểu Tiểu nói thẳng: "Nói đi, ngươi muốn thế nào?"
Đôi tay Tôn chưởng quầy đặt ở sau người, không phải không có đắc ý nói: 'Cẩm Ký của ta mở hai mốt năm ở trấn Hạnh Hoa, đuổi đi không biết bao nhiêu đồng hành, thời buổi buôn bán này, nói tốt làm cũng tốt, nói không tốt làm cũng không tốt, xem làm như thế nào, là ai tới làm. Thí dụ như Tô cô nương ngươi, có bản lĩnh, có tay nghề, đáng tiếc chỉ là một thôn cô, trên đường tùy tiện tới vài người, đều có thể dễ bóp chết ngươi như trở bàn tay. Ngươi tin hay không chỉ cần một câu của Tôn mỗ ta, trong vòng phạm vi trăm dặm từ đây, lại không một người nào dám bán bột mì cho các ngươi! Không bột đố gột nên hồ, không có bột mì, các ngươi lấy cái gì làm bánh?”
Tô Nhị Cẩu bực mình nói: "Này! Ngươi người này cũng quá ác độc! Chúng ta bán bánh của chúng ta, e ngại Cẩm Ký các ngươi sao? Khách nhân của các ngươi vẫn nhiều như vậy! Làm ăn cũng vẫn tốt như vậy! Không thấy các ngươi kiếm thiếu gì!"
Lời này nói rất đúng, cũng không đúng.
Đúng chính là sản lượng của Tô Tiểu Tiểu có hạn, doanh số bán hàng của Cẩm Ký trong ngắn hạn đích xác không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Không đúng là, danh tiếng của Cẩm Ký đang không ngừng giảm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận