Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 492: Tim Toi Tan Cua 3

Chuong 492: Tim Toi Tan Cua 3Chuong 492: Tim Toi Tan Cua 3
Tần Thương Lan có ít con nối dõi, con cháu chỉ có một tử, Tần Triệt cũng chỉ sinh một nhi một nữ, cũng không biết một trăm năm sau, cơ nghiệp của quốc công phủ to như vậy, nhi tử tôn tử có bảo vệ giữ gìn được hay không.
"Tổ phụ, phụ thân!"
Tần Yên Nhiên mang theo tiểu nha hoàn đi tới.
Hai tiểu nha hoàn ở hai bên trái phải thắp đèn lồng.
Nhìn thấy tôn nữ, sắc mặt của Tần Thương Lan mới coi như là tốt hơn một chút.
So với phụ tử hai người, tôn nữ này ngược lại là người khiến người ta bất ngờ nhất, đáng tiếc là thân phận nữ nhi, không thể mang theo lên chiến trường.
Tần Triệt nói: 'Muộn thế này rồi, vẫn chưa ngủ sao? Nương ngươi và đệ đệ ngươi đâu?"
Tần Yên Nhiên giọng dịu dàng nói: 'Mấy ngày nay nương bị nhiễm phong hàn, uống thuốc đại phu kê cho rồi, đã ngủ trước rồi, đệ đệ... cũng ngủ rồi. Ta làm một bài văn, muốn cho phụ thân xem qua.”
Thảo luận văn chương, Tần Thương Lan không can thiệp vào được.
Ông ấy về viện tử trước.
Tần Yên Nhiên cho hạ nhân lui xuống.
Tần Triệt vừa thấy dáng vẻ này của nàng ấy, trong lòng có mấy phần suy đoán: "Xảy ra chuyện gì rồi? Có phải đệ đệ ngươi lại gây chuyện không?”
Tần Vân rất hay gây chuyện, phần lớn thời gian, bọn họ đều ém chuyện xuống, không loạn đến trước mặt lão quốc công gia.
Tần Yên Nhiên thở dài nói: "Hôm nay đệ ấy... bị Tĩnh Ninh công chúa dạy dỗ."
"Cái gì? Tĩnh Ninh công chúa và chúng ta không thù không oán, tại sao lại ra tay dạy dỗ đệ đệ ngươi?"
Lúc đó Tần Yên Nhiên không ở hiện trường, sau chuyện nàng mới biết được từ trong miệng của Tần Vân và hạ nhân.
Nàng nói lại đâu đuôi ngọn ngành của sự việc.
"... Hai tỷ đệ, một ngày gặp được một đứa, cũng không biết đệ đệ gặp xui xẻo gì, cứ tranh chấp cùng với hai tỷ đệ Tô Kỷ."
Hôm qua vừa mới chịu đòn của Tô Tiểu Tiểu, hôm nay lại vì không bắt nạt được Tô Nhị Cẩu mà bị Tĩnh Ninh công chúa đánh tàn nhẫn.
Hình như từ khi gặp được hai đôi tỷ đệ đó, Tần Vân liền liên tục gặp hoạ.
Tần Yên Nhiên lắc lắc đầu: "Ta đã bảo từ lâu rồi, bảo hắn đừng qua lại với đám hồ bằng cẩu hữu đó, hắn lại cứ không nghe... chuyện này, e là không giấu được bên phía tổ phụ, phụ thân phải mau chóng nghĩ cách, để tổ phụ bớt giận... phụ thân, phụ thân?”
Tần Triệt hoàn hồn.
Tân Yên Nhiên không hiểu hỏi: "Vừa rồi người nghĩ cái gì vậy?"
"A, không có gì." Tần Triệt ung dung nhẹ nhàng nói: "Ngươi nói đôi tỷ đệ đó, bọn họ là người như thế nào, đến từ nơi nào?"
Tần Yên Nhiên nói: "Bọn họ là người làm điểm tâm, tỷ tỷ tên là Tô Đại Nha, đệ đệ tên là Tô Nhị Cẩu, nhân sĩ Thanh Châu. Tỷ tỷ ngoại trừ trù nghệ, cũng hiểu sơ ve thuật Kỳ Hoàng, bây giờ đi theo sư phụ của mình, được mời đến Trấn Bắc hầu phủ chữa bệnh cho cữu tổ phụ."
Tần Triệt như có điều suy nghĩ, rất nhanh hắn ta lại lắc lắc đầu: "Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi."
Tần Yên Nhiên nói: "Phụ thân, nghĩ nhiều cái gì cơ?"
"Không có gì.' Tần Triệt cười cười: "Ngươi đi thăm cữu tổ phụ ngươi rồi, cơ thể lão nhân gia của ngươi thế nào?”
Vẻ mặt Tần Yên Nhiên nghiêm túc: "Không tốt lắm."
Tần Triệt mỉm cười võ vỗ bả vai nữ nhi: "Cữu tổ phụ ngươi cát nhân thiên tướng (ở hiền gặp lành), nhất định sẽ không sao đâu."
Tần Yên Nhiên khẽ thở dài nói: "Hy vọng là thế."
Tần Triệt nói với nữ nhi: "Đêm khuya rồi, nghỉ ngơi đi."
"Nữ nhi cáo lui." Tân Yên Nhiên nhẹ nhàng hành lễ một cái, quay người trở về viện tử của bản thân.
Tần Triệt nhìn bầu trời đêm đen tối vô biên: "Thanh Châu..."
Một trận gió đêm thổi qua, hắn ta tự nhiên rùng mình một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận