Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 834: Tiểu Hổ Thông Minh 2

Chương 834: Tiểu Hổ Thông Minh 2Chương 834: Tiểu Hổ Thông Minh 2
Đương nhiên còn vì nguyên nhân khác, Tô Thừa không có ở đây, nếu không người vui vẻ nhất chỉ sợ là ông.
"Cha đâu?" Vệ Đình hỏi.
"Đến trường đua ngựa tập võ." Tô Tiểu Tiểu nói.
Tần Thương Lan không vì Tô Thừa thắng Tần Giang mà nới lỏng việc huấn luyện Tô Thừa, ngược lại, ông ấy càng nghiêm khắc, cũng càng ra sức, như thế sốt ruột muốn truyền thụ sở học cả đời cho Tô Thừa.
"Nàng vào cung chữa trị cho Thái hậu rồi à?" Vệ Đình hỏi.
Tô Tiểu Tiểu ừm một tiếng: "Chàng vì chuyện này nên mới chạy đến giữa ban ngày ban mặt à?"
Không đợi Vệ Đình mở miệng, nàng đã nhướng mày nói: "Không cần phải lo lắng cho ta như thế."
Vệ Đình: ”...
Vệ Đình câm một quyển sách, ngồi bên cửa sổ.
Tô Tiểu Tiểu mở hòm thuốc ra, nắm lấy tay phải quấn băng gạc của hắn, kể chuyện tiên đế hạ mật chỉ cho Tần Thương Lan và lão Hầu gia cho hắn nghe.
Vệ Đình nghe vậy, ngẫm nghĩ: "Tiên đế năm đó cũng hạ mật chỉ cho tổ phụ ta, bảo tổ phụ ta ủng hộ lập Nam Dương Vương kế vị."
"Hai cái mật chỉ...' Tô Tiểu Tiểu xoa cằm: "Tiên đế không có khả năng đồng thời lập hạ hai vị tân quân, mật chỉ nào mới là thật?"
"Nương!"
Tiểu Hổ chạy vào: "Tứ Phủ muốn ăn Đường Phúc Lộc?"
Vệ Đình hỏi: "Tứ Hổ là ai?"
"Đệ đệ." Tiểu Hổ nói: "Bốn tháng rồi."
Vệ Đình bị sốc!
Hắn không ở nhà mấy ngày nay, mấy thằng nhóc con đến cả đệ đệ cũng có rồi?!
"Tứ Hổ ăn không hết." Tô Tiểu Tiểu nói.
Con ngươi Tiểu Hổ đảo quanh: "Vậy, Đại Phủ muốn ăn đường phúc lộc!"
Tô Tiểu Tiểu buồn cười hỏi: "Chỉ có Đại Hổ muốn ăn?"
Tiểu Hổ ngẫm nghĩ: "Nhị Phủ cũng muốn ăn!"
Tô Tiểu Tiểu trêu cậu: "Vậy chỉ có Tiểu Hổ không muốn ăn?" Tiểu Hổ đáng yêu chớp chớp mắt: "Nhưng nếu nương nhất định phải mua cho Tiểu Phủ ăn, Tiểu Phủ cũng ăn được."
Tô Tiểu Tiểu bật cười.
Nhỏ mà lanh!
Sau khi thay thuốc cho Vệ Đình xong, Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình cùng ra ngoài mua kẹo hồ lô cho ba đứa nhỏ.
Vì không để người ta nhận ra, Vệ Đình đeo một cái mặt nạ bằng ngọc.
Người này dù che mặt, cũng không che được dáng người đĩnh bạt thẳng tắp.
Tô Tiểu Tiểu do dự một lát, cũng đeo lên một tấm khăn che mặt.
Vệ Đình nhìn thân hình mũm mĩm đặc biệt của nàng: Ta cảm thấy nàng đeo mạng che mặt cũng chẳng có tác dụng gì lớn.
Hai người mua sáu xâu kẹo hồ lô với giá nửa lượng bạc.
"Đường lại tăng giá." Tô Tiểu Tiểu nói: "Trước kia là bốn mươi văn đến năm mươi văn một xâu.
Hai người trở vê.
Vệ Đình nói: "Chiến tranh đang bắt đầu ở Tây Nam”
Tô Tiểu Tiểu kinh ngạc: "Đánh thật à?"
Vệ Đình thản nhiên nói: "Một đám loạn đảng mà thôi, đã tiêu diệt rồi, chỉ là Tây Nam thừa đường nên giá đường bị ảnh hưởng đôi chút."
Tô Tiểu Tiểu gật đầu: "Thì ra là thế."
Xưa nay chiến tranh chỉ khổ dân thôi.
Vệ Đình lại nói: "May mà không ảnh hưởng đến vận chuyển muối Tây Nam."
Đường không phải nhu yếu phẩm của dân chúng, muối mới phải, nếu giá muối tăng vọt, không biết gây ra tình trạng hỗn loạn thế nào.
Tô Tiểu Tiểu nghiêm túc nghe.
Bỗng nhiên, một chiếc xe ngựa đâm thẳng về phía nàng!
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Vệ Đình bắt lấy cổ tay Tô Tiểu Tiểu, kéo người sang một bên.
Xe ngựa phóng đi như bay.
Ánh mắt Vệ Đình chợt lạnh, phi thân lên, một cước đá xa phu xuống ngựal
Cùng lúc đó, hắn dùng một tay giữ dây cương, giật mạnh để xe dừng lại.
Một đứa trẻ ba tuổi đang gặm kẹo hồ lô bên đường, ngơ ngác nhìn xe ngựa dừng ngay sát mặt mình, không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Phụ nhân ở trên sap mua đê*, quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, sợ tới mức hồn phi phách tán, vội ôm nhi tử lên. (*) Đê tay dùng để bảo vệ đầu ngón tay khi thêu hoặc may vá.
Bạn cần đăng nhập để bình luận