Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 125: Ba Bảo Bối 2

Chương 125: Ba Bảo Bối 2Chương 125: Ba Bảo Bối 2
Tô Nhị Cẩu khóc ròng nói: "Tỷ nói bậy! Tỷ rõ ràng là không muốn bán!"
Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng nói: "Thật sự, không lừa đệ. Lúc trước ta không buông, là đang đợi cơ hội nâng giá, nếu ta dễ dàng bán, người Cẩm Ký sẽ cho rằng bọn họ mua mệt, vê sau nếu lại tìm ta hợp tác, sẽ ép giá chết. Nhưng nếu ta ở lúc bị 'đẩy vào tuyệt cảnh mà buông tay, bất kì kêu giới gì, đều có vẻ như là giá quy định của ta. Người mà, không có không thích chiếm tiện nghị, đệ xem nó như là một loại marketing và thủ đoạn đàm phán."
"Chỉ là ta không dự đoán được bọn họ ra tay nhanh như vậy... Còn đau không?" Tô Tiểu Tiểu giơ tay đi sờ gương mặt Tô Nhị Cẩu.
Tô Nhị Cẩu gạt lệ: "Lòng ta đau."
Tô Tiểu Tieu:
Tô Tiểu Tiểu nói: "Vừa rồi ta nói những cái đó, đệ nghe hiểu chưa?"
"Nghe hiểu... Phối phương không có 一hu —" Tô Nhị Cẩu gào khóc.
Tô Tiểu Tiểu: Đệ đây là nghe một mình sao...
"Về sau cũng không có bánh bột ngô bán 一Hu hu —"
Tô Nhị Cẩu cực kỳ khổ sở, cảm giác nhân sinh đều không có tương lai—
Tô Tiểu Tiểu kiên nhẫn nói: "Có thể bán, Cẩm Ký bán của Cẩm Ký, chúng ta bán của chúng ta, không xung đột. Huống chi cho dù cầm phối phương, bọn họ cũng sẽ không làm ngon hơn chúng ta, ngược lại nói không chừng sẽ mang đến mức độ nổi tiếng cho mấy điểm tâm này. Hơn nữa, thị trường lớn như vậy, phân không hết, đừng quên chúng ta còn có làm ăn với thư viện.
"Chỉ là rất nhanh sẽ ăn sạch — nhà chúng ta lại phải nghèo 一"
Tô Nhị Cẩu khóc đến rất thương tâm.
"Sẽ không." Tô Tiểu Tiểu nhanh dời đi lực chú ý của cậu: "Không phải đệ thích ăn thịt kho tàu sao? Ta làm một đĩa lớn, tất cả đều là của đệ."
"Đệ không ăn —" Tô Nhị Cẩu hít cái mũi, nước mắt lưng tròng nhìn về phía thân tỷ nhà mình: "Tỷ tỷ nói tỷ làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu cười, đưa một đĩa cải mai úp thịt và một đôi đũa tới trong tay cậu: "Thừa dịp còn nóng ăn đi, lạnh sẽ không ngon.
"Tỷ cũng ăn."
"Ta không ăn, đệ ăn đi." Nàng muốn giảm béo.
"A."
Tô Nhị Cẩu lau sạch nước mắt, ăn vào từng miếng. Dỗ đệ đệ một lát, Tô Tiểu Tiểu đã đổ đầy mồ hôi.
"Dỗ người là việc tay chân."
Nói lại, rốt cuộc ai là hài tử?
Còn khó dỗ hơn ba tiểu đậu đinh.
Tô Tiểu Tiểu tính ve phòng đổi xiêm y, quay đầu lại, đã thấy ba tiểu đậu đinh đứng ở cửa không biết khi nào, đang dò ra ba đầu nhỏ tròn vo, liên tiếp nhìn vào trong.
Rất tốt, hình tượng của nhị cẩu đã mất, từ đây đệ chính là cữu cữu khóc bao.
Tô Nhị Cẩu khóc lâu như vậy, thể lực tiêu hao thật lớn, giờ phút này vùi đầu ăn thịt khô, vẫn chưa nhận thấy được tam đứa nhỏ nghe lén ở góc tường.
Tô Tiểu Tiểu dẫn ba đứa nhỏ đi nhà chính, Mai Tử không đi xa, vẫn luôn ở cửa nhìn bọn họ, nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, mới thẹn thùng trở về.
Ba đứa nhỏ cũng không biết là đi nơi nào chơi, làm cho mồ hôi đây đầu.
Tô Tiểu Tiểu câm khăn khô mát đến, chà lau cho từng người.
"Có đói bụng không?" Nàng hỏi.
Đổi lại lúc trước, ba người nên đồng thời gật đầu.
Lúc này lại không, ba người đứng thẳng nhìn cô.
"Làm sao vậy?” Nàng nghi hoặc.
Ba người không nói chuyện, lộc cộc mà chạy về phòng Tô Nhị Cẩu.
Tô Tiểu Tiểu chỉ nghĩ bọn hắn là đi tìm Tô Nhị Cẩu, không nghĩ nhiều, ve phòng thay xiêm y thoải mái thanh tân.
Mới vừa kéo cửa phòng ra muốn đi nhà bếp, đã thấy ba tiểu đậu đinh ôm tiểu tay nải của từng người, đặt ở cửa.
"Cho nương." Đại Hổ nói.
"Nhị Hổ, cũng cho nương.' Nhị Hổ nói.
"Còn có tiểu hổ." Tiểu Hổ cũng đưa tiểu tay nải của mình cho Tô Tiểu Tiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận