Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 738: Nhi Cau Bao Bao 3

Chuong 738: Nhi Cau Bao Bao 3Chuong 738: Nhi Cau Bao Bao 3
Ông ấy là thật sự không nhìn thấy nàng ta và Tần Vân.
Bằng không, nói cái gì ông ta cũng đến đánh Tần Vân một trận trước.
Tần Thương Lan thẹn thùng mà hắng giọng nói: "Nhị Cẩu nó... Sẽ không có việc gì chứ?”
Tô Tiểu Tiểu lại đây nhìn thoáng qua: "Lại thêm một cái tát, thì hết cách xoay chuyển rồi."
Tần Thương Lan giống làm sai chuyện, tay chân không có chỗ đặt.
Tô Tiểu Tiểu nói với Vệ Đình: "Cho ta xem tay ngươi."
Vệ Đình hỏi: "Bọn họ đều băng bó xong rồi?"
Tô Tiểu Tiểu nói: "Băng bó xong rồi, còn lại chính là vết thương nhẹ."
Lúc này Vệ Đình mới đưa cái tay bị thương kia ra.
Tần Thương Lan lơ đãng nhìn thoáng qua, sau đó cả người ông dừng lại.
Bàn tay thon dài của Vệ Đình bị một đao nhọn chọc xuyên, còn có máu đang nhỏ từng giọt một.
Tiểu tử này bị thương?
Vậy mới vừa rồi vẻ mặt hắn còn trấn định, như người không có việc gì.
Như vậy xem ra, tất cả máu trên người hắn đều là của mình?
Mới vừa rồi nơi này có thích khách, ông ấy cũng biết đến.
Nhưng tiểu tử này có võ công, dù thế nào cũng không đến mức bị người đâm tay thành như vậy chứ?
Tô Tiểu Tiểu vừa băng bó cho Vệ Đình, vừa nói: "Phía dưới nền có hố to, lúc cứu nhị cẩu lên động cơ quan, cây đao này vốn hẳn là chui vào đầu Nhị Cẩu."
Tần Thương Lan lập tức nghẹn họng.
Ông ta đang định châm chọc tiểu tử này khoa chân múa tay hai câu, lúc này bỗng nhiên nói không ra lời.
Vệ Đình là chịu thương vì tôn tử bảo bối của ông ấy.
Tay không tiếp ám khí cơ quan, có thể thấy được tình huống ngay lúc đó có bao nhiêu nguy cấp.
Nếu một đao này thật sự chui vào đầu Tô Nhị Cẩu, nhất định Tô Nhị Cẩu sẽ chết tại chỗ, đại la thần tiên cũng không cứu trở lại.
Tần Thương Lan lại nhìn vê phía Vệ Đình một lân nữa, đáy mắt có một tia phức tạp.
Trên xe ngựa. Tiêu Trọng Hoa tự mình mở bình thuốc ra, bôi thuốc chữa thương ở trên vai trái huyết nhục mơ hồ của Cảnh Dịch.
"Đau không?" Hắn ta hỏi.
Cảnh Dịch cắn chặt khớp hàm, mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh ròng ròng nói: "Không đau."
Tiêu Trọng Hoa thở dài: "Từ nhỏ đệ đã không kêu đau."
Cảnh Dịch không nói chuyện.
"Đại hoàng tử đã trở lại." Tiêu Trọng Hoa tiếp tục bôi thuốc cho hắn ta.
Cảnh Dịch nhíu mày nói: "Hắn ta trở về thật khéo."
Ánh mắt Tiêu Trọng Hoa lạnh lẽo nói: "Đúng vậy, thật khéo."
Vệ Đình bị thương quá nghiêm trọng, Tô Tiểu Tiểu quyết định trở vê y quán lại rút đao cho Vệ Đình.
Tô Kỳ đi theo Tô Mạch đuổi bắt cung tiễn thủ trong rừng, lúc này vẫn chưa về, Tan Thương Lan không lo lắng cho an nguy hai người bọn họ.
Có Tô Mạch ở đấy, sẽ không để đệ đệ xảy ra chuyện.
Vệ Đình và Phù Tô một chiếc xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu và Tô Nhị Cau một chiếc xe ngựa, người còn lại cưỡi ngựa.
Trước khi lên xe ngựa, Tần Thương Lan hắng giọng nói, như vô tình mà nói với Vệ Đình: "Không cần lo lắng Đại Hổ bọn họ, lão hầu tử và Thừa Nhi đi hẻm Lê Hoa."
Ở lúc Tô Ngọc mang tin tức cho ba người, Tần Thương Lan và lão hầu gia là người đầu tiên nghĩ đến đều là tới cứu Tô Nhị Cẩu, chỉ có Tô Thừa nói: "Deu chạy đến cứu Nhị Cẩu, không ai trông hài tử, trong nhà không có người lớn ở đây, Đại Hổ Nhị Hổ Tiểu Hổ sẽ sợ hãi."
Tô Thừa không lo lắng cho Nhị Cẩu sao?
Cũng không phải.
Nhưng ông không chỉ là một phụ thân, cũng là ngoại công của ba tiểu gia hỏa.
Trong lòng ông, đã sớm xem ba tiểu gia hỏa trở thành thân tôn tử của mình.
Nhị Cẩu có người cứu, hài tử cũng không thể không ai quản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận