Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1198: Chữa Trị 3

Chương 1198: Chữa Trị 3Chương 1198: Chữa Trị 3
Mạc Quy Viễn đau đớn che ngực lại.
Không, dược liệu còn chưa phát huy đến mức độ cao nhất, trước mắt chính là thời điểm yếu ớt, hắn ta không thể động thủ được ——
Hắn ta nhìn Vệ Yến một cách chân thành: "Tiểu Lục, ta là ông ngoại của ngươi mà..."
Vệ Yến nói một cách nhẹ nhàng: ", ông ngoại."
Đồng tử Mạc Quy Viễn sáng lên.
Vệ Yến vung một nhát kiếm!
Sắc mặt Mạc Quy Viễn biến sắc, lách người né tránh, nhưng cơ thể này sớm đã bị Vệ Đình làm cho thương nặng, nào có thể vượt qua thêm sát chiêu của Vệ Yến chứ?
Hắn ta ngay lập tức bị chém vào bắp đùi, nhưng nói thì chậm mà hành động thì nhanh, hắn ta cũng nhân cơ hội đánh một chưởng về phía Vệ Yến.
Vệ Yến lùi về sau tránh đòn, mặt nạ liền bị đánh rơi xuống.
Mạc Quy Viễn nhìn thấy một khuôn mặt đã bị hủy hoại dung nhan.
Hắn ta đứng tại chỗ ngây người ra.
Vệ Yến hắn ta từng gặp thuở nhỏ chính là đứa trẻ xinh đẹp nhất của Vệ gia.
"Cảm ơn ngươi đã ban tặng, bây giờ, trả lại cho ngươi." Vệ Yến vung một kiếm rạch lên mặt Mạc Quy Viễn.
"A——" Hai mắt Mạc Quy Viễn tóe ra máu tươi!
Hắn ta che mặt lại ngã xuống đất!
Ánh mắt Vệ Yến lạnh lùng nhìn hắn ta: "Tiểu Thất là quân tử chân chính nhưng ta thì không. Ta là ác quỷ bò lên từ điện Diêm Vương, ta ăn rồi thịt người chết, từng gặm qua xương người chết, chính là vì nhắm đến ngày hôm nay có thể trở về tìm ngươi báo thù."
Nói xong Vệ Yến đạp một cước bẻ gãy xương đùi hắn tai
Mạc Quy Viễn gào thét khàn cả giọng: "Ta không muốn lại hại huynh đệ các ngươi mà —— "
Vệ Yến nói: "Vậy sao? Vậy bộ dạng này của ta là do ai hại chứ?"
Mạc Quy Viễn á khẩu không trả lời được.
Nhưng phải nói rằng Mạc Quy Viễn hoàn toàn chưa từng nghĩ đến mấy đứa cháu ngoại có thể sẽ bị liên lụy, không thể nào.
Chỉ có thể nói hắn ta quả thật chưa từng nghĩ đến tất cả cháu ngoại của mình đều chết hết, sáu đứa, dù chỉ còn ba đứa sống sót thì đã đủ với hắn ta rồi.
Mạc Quy Viễn đã không còn nhìn thấy gì nữa, hắn ta dựa vào trí nhớ trong đầu mà bò về phía trước.
Chỉ còn chút nữa thôi... hắn ta không cam lòng... hắn ta phải sống... hắn ta muốn quay trở lại...
Hắn ta muốn...
Vệ Yến giơ trường kiếm lên, chém một nhát chặt xuống đầu hắn ta ——
"Người đâu! Người đâu!"
Kinh Triệu Quân đích thân dẫn quân lính đi tuần tra gân đó, nghe thấy tiếng động bất thường liền vội vàng chạy tới xem chuyện gì.
"Á! Đầu người!"
Ở một con hẻm khác, Vệ Yến sau khi báo thù thì ngơ ngác đứng ở góc tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thắm.
Hai tay hắn ta dính đầy máu tươi.
Bỗng nhiên hắn ta cảm giác có một ánh mắt nhìn mình. Hắn ta nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy Vệ Hi Nguyệt ôm hai cái lon nhỏ đứng ở đầu hẻm, nhìn hắn không chớp mắt.
Hắn liền hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng lại ngã xuống đất.
Vệ Hi Nguyệt đi về phía hắn ta.
Không muốn...
Hắn ta lật đật xoay mặt đi, tìm mặt nạ của mình trên đất.
Mặt nạ không có ở đây.
Đừng tới đây mà.
Hi Nguyệt, đừng tới đây...
Vệ Hi Nguyệt đi tới trước mặt hắn ta, hắn ta xoay người đi, áp sát người vào vách tường không để cho Vệ Hi Nguyệt nhìn thấy khuôn mặt xấu xí của mình.
Vệ Hi Nguyệt nghiêng đầu rồi buông cái lon xuống, bò thẳng vào lòng hắn ta.
Tay con bé nhỏ nhắn đỡ lấy khuôn mặt hắn ta.
Thứ con bé nhìn thấy không phải là những vết sẹo xấu xí mà là một bông hoa gai đan xen nhau.
Con bé đưa cánh tay nhỏ ra ôm chặt lấy hắn ta.
Mấy năm nay, Vệ Lục Lang cứ sống trong sự đau khổ và đấu tranh không ngừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận