Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 189: Len Giuong 2

Chuong 189: Len Giuong 2Chuong 189: Len Giuong 2
Về phần trọng lượng cụ thể, các đời lịch đại có khác biệt.
Chỉ lấy Đại Chu quốc hư cấu này mà nói, nàng từng dùng cốc đong đo từ phòng thuốc ra đo đạc, nơi này một lạng là ba mươi gam, một cân chính là bốn trăm tám mươi gam.
Lúc này, nghiêm khắc nói đến, nàng là không đến hai trăm cân.
"Tự nhiên giảm tám cân! Ta cũng thật thông minh!”
Tô Tiểu Tiểu thần khí nâng cằm lên, run run thịt mỡ cơ thể của mình, bắt đầu cân nặng.
Chính mình tự xưng là người có kỹ thuật, trên đường thất bại mấy lần chính mình không cần nhắc đến, may mắn nàng coi như chuyên gia nhỏ trong ngành kỹ thuật, đông làm, tây làm, lăn lộn đến mồ hôi đầy đầu rốt cuộc là cân được cân nặng.
1851
Gầy đi mười lăm cân!
Không đúng, còn có xiêm yl
Lúc cân nặng, không có một bộ xiêm y là vô tội!
Tô Tiểu Tiểu quyết đoán cởi xiêm y.
Lên cân!
Bên kia, Tiểu Hổ mệt nhọc, kéo tay Vệ Đình tìm Tô Tiểu Tiểu khắp nơi.
"Nương, muốn nương."
Cậu bé đáng yêu nói.
Đại Hổ và Nhị Hổ còn đang cao hứng, ném pháo trúc với Tô lão phụ thân, Tô Nhị Cẩu đến túi bụi.
Tiểu Hổ đi phòng Tô Tiểu Tiểu trước.
"Nương."
Lại đi nhà bếp phía sau.
"Nương."
"Không có." Cậu bé ngẩng đầu lên, oan ức nhìn về phía Vệ Đình: "Muốn nương."
Mở cửa phòng Tô Nhị Cẩu và Tô lão phụ thân ra, bên trong đen nhánh, hiển nhiên là không ai.
Chỉ có cửa phòng Vệ Đình đóng chặt, phía dưới kẹt cửa mơ hồ lộ ra một tia ánh nến mỏng manh.
Vệ Đình nói với Tiểu Hổ: "Nương của con ở trong phòng ta."
Nói xong Vệ Đình cũng kinh ngạ, cái gì gọi là... Ở trong phòng hắn? Chẳng lẽ ở lâu rồi, hắn thật sự xem nơi này làm nhà của mình?
"Nương!" Tiểu Hổ đẩy cửa ra, không đẩy được.
Cậu bé nhìn phía Vệ Đình: "Phụ thân, mở."
Cửa này hơi cũ, khe cửa không linh hoạt, tiểu hài tử không đẩy được không đại biểu Vệ Đình cũng không đẩy được.
Tô Tiểu Tiểu mới vừa cởi mình chỉ còn yếm và quần cộc, đã nghe thấy tiếng đáng yêu của Tiểu Hổ.
"Đừng đừng đừng — đợi chút 一
Nàng kêu tol
Nhưng đã chậm.
Cửa bị Vệ Đình đẩy ra.
Nàng đang ở bộ dáng này, cũng không thể để Vệ Đình và tiểu hài tử nhìn thấy, ảnh hưởng thực sự không được tốt!
Dưới tình thế cấp bách, Tô Tiểu Tiểu kích phát tiêm lực, tới một đợt tiểu béo nghịch tập, vèo đến mép giường, kéo chăn Vệ Đình ra, uy vũ khí phách chui vào!
Âm —
Giường tre sụp —
Tiểu Hổ trợn mắt há hốc mồm.
Vệ Đình nhìn xiêm y rơi rớt tan tác trên mặt đất, nhìn lại giường bị Tô Tiểu Tiểu đè hỏng, với nha đầu nằm ở bên trong một mảnh phế tích, chỉ bọc một chăn bông, hơn nữa lộ ra hai chân béo trắng mềm.
"Hơn nửa đêm, ngươi bò lên giường ta làm gì?"
Tô Tiểu Tiểu: "... Ta có thể giải thích."...
"... Quá trình chính là như vậy." Tô Tiểu Tiểu nói mình trải qua tỉ mỉ cân nặng với Vệ Đình.
Đương nhiên, nàng là mặc xong xiêm y rồi nói, Tiểu Hổ ngủ ở trong lòng nàng.
Vệ Đình không nói lời nào.
Tô Tiểu Tiểu nói: "Ngươi đừng không tin, ngươi xem! Cân còn ở đẳng kial"
Nháo ra loại đại ô long này, nói không xấu hổ là giả, chỉ là ai có thể nghĩ đến cân nặng cũng có thể lật xe?
"Vì sao thoát y?" Vệ Đình hỏi.
"Đúng vậy!" Tô Tiểu Tiểu nói: "Các ngươi những người gầy này, căn bản không hiểu được thống khổ của mập mạp chúng tai"
Với thể trọng, nàng chính là rất nghiêm cẩn! Tô Tiểu Tiểu xua xua tay: "Thôi, nói ngươi cũng không rõ."
Trông cậy vào một nam nhân có được tuyến nhân ngư và tám cơ bụng đi hiểu khúc chiết gian khổ trên đường giảm béo của nàng, sao có thể?
"Ta hiểu rồi." Vệ Đình nói.
"Ngươi thật sự hiểu?" Tô Tiểu Tiểu trợn to đôi mắt.
"Ừ.' Vệ Đình gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận