Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2128: Giải Hòa, Am Áp 2

Chương 2128: Giải Hòa, Am Áp 2Chương 2128: Giải Hòa, Am Áp 2
Nàng ngồi xuống bên cạnh Vệ Đình, cởi túi nước ở thắt lưng ra để sát cạnh miệng Vệ Đình: “Uống nước không?”
Vệ Đình quay mặt đi.
Tô Tiểu Tiểu cất túi nước đi, lấy kim sang dược và tăm bông từ túi sơ cứu không thấm nước ra rồi chấm thuốc bôi lên vết thương ở khóe miệng cho hắn.
Vệ Đình lùi lại để tránh nàng chạm vào mình.
Tô Tiểu Tiểu lẩm bẩm: "Ta biết chàng đang tức giận, chàng giận ta cũng đúng, nhưng vết thương phải được chữa trị. Mặt mũi đẹp trai như vậy, nhỡ bị hủy hoại thì không ai dám nhìn mất”
Vệ Đình: "..."
Vệ Đình càng tức hơn.
Tô Tiểu Tiểu lấy ôm cánh tay hắn: "Đừng giận nữa, nóng giận có hại cho sức khỏe, người sai là ta không phải chàng. Chàng tội gì lấy cái sai của ta ra để trừng phạt mình?”
Vệ Đình - người nhảy qua nhảy lại giữa hai trạng thái tức và tức điên: "..."
Hắn vừa không chịu bôi thuốc vừa không để ý đến mình nên Tô Tiểu Tiểu đành bỏ cuộc, cất thuốc mỡ đi.
Nàng không cho Tô Huyên kim sang dược.
Bây giờ nếu nàng mà cho thì hắn chắc chắn sẽ phát khùng.
Tô Tiểu Tiểu ôm đầu gối, rầu rĩ nói: "Ta đói."
Khóe miệng Vệ Đình giật giật, trên mặt vẫn còn biểu tình giận dỗi nhưng tay lại đưa cho nàng một túi giấy dầu nhỏ.
Nhưng vẫn không nhìn nàng một cái.
Tô Tiểu Tiểu nhận lấy, ngửi ngửi, kinh ngạc nói: "Thịt khô?"
Nàng mở túi giấy dầu ra, tổng cộng có hai xấp, nàng cắn một miếng.
Mặn mặn, chắc thịt, có rắc vừng bên trên nên giòn và thơm.
Ăn xong nửa xấp, nàng lại nói: "Mặn quá."
Vệ Đình lại lấy ra một cái túi giấy khác, mặt vô biểu tình đưa cho nàng.
Vẫn không nhìn nàng.
Sau khi Tô Tiểu Tiểu mở ra, vậy mà là mấy miếng bánh hoa quế màu hồng.
Tô Tiểu Tiểu hơi buồn cười.
Đây là kiểu kèn cựa gì hả? Chỉ mỗi hắn tự khiến bản thân mình khó chịu thôi, còn nàng thì được chăm rất tốt.
Tô Tiểu Tiểu kéo tay hắn.
Hắn muốn rút tay lại.
Nhưng Tô Tiểu Tiểu lại nhẹ nhàng đặt tay hắn lên phần bụng còn chưa phồng lên rõ của mình.
"Đừng giận ta và cục cưng nữa."
Nàng nhẹ giọng nói.
Vệ Đình lạnh lùng nói: "Ta giận cục cưng lúc nào?”
Tô Tiểu Tiểu nhướng mày nói: "Cục cưng ở trong bụng ta, chàng giận ta tức là giận cục cưng rồi. Ta buồn, cục cưng cũng buồn."
Vệ Đình cau mày.
Không biết là đang đau lòng Vệ Tiểu Bảo hay nghe nàng nói buồn.
Vệ Đình cầm túi nước uống mấy ngụm.
Tô Tiểu Tiểu nhoẻn miệng cười, đặt chiếc bánh hoa quế thơm ngọt ngào lên đùi rồi lại lấy kim sang dược và tăm bông ra để xử lý vết thương cho hắn.
Lần này tuy vẫn làm mặt lạnh lùng nhưng hắn cũng không từ chối.
Tô Tiểu Tiểu đưa một ít thịt khô và bánh hoa quế cho công chúa Huệ An. Thức đến nửa đêm, nàng mệt mỏi dựa vào Vệ Đình ngủ thiếp đi.
Vệ Đình mím môi, kéo nàng lại để nàng gối đầu lên đùi mình, dập bớt đống lửa gần đó.
Hắn vẫn còn giận.
Nhưng tức giận và cáu kỉnh là hai việc khác nhau.
Hai người phía sau, Tô Huyên lặng lẽ sưởi ấm bên đống lửa.
Công chúa Huệ An trúng thuốc mê, tỉnh rồi vẫn thấy cả người vô lực.
Nàng ta thấy Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu đã êm đẹp trở lại, nói không hâm mộ là giả.
Nàng ta cắn môi, lặng lẽ liếc nhìn Tô Huyên ở bên cạnh, lén nhích về phía hắn ta.
Nhích nhích.
Lại nhích nhích.
Ống tay áo của họ gần như chạm vào nhau.
Mắt nàng ta đảo một vòng, với sự ngượng ngùng thuần khiết nhất của một cô gái, nàng ta nhút nhát dựa lên vai Tô Huyên.
Đôi môi mỏng của Tô Huyên hơi hé ra.
Công chúa Huệ An nhắm mắt lại: "Ta ngủ rồi!" Đống lửa trước mặt Vệ Đình và Tô Tiểu Tiểu đã tắt. Trong hang không đủ củi khô để giữ hai đống lửa cháy đến bình minh, Vệ Đình dứt khoát ôm Tô Tiểu Tiểu về lại đống lửa ban đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận