Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1686: Sự Bảo Vệ Của Quân Tân Gia 1

Chương 1686: Sự Bảo Vệ Của Quân Tân Gia 1Chương 1686: Sự Bảo Vệ Của Quân Tân Gia 1
Ba đại quân đã được bày binh bố trận trong thung lũng. Đằng sau ky binh của Tần gia là các doanh trại trung tâm của Tần Thương Lan. Không biết có phải do Tiêu Độc Nghiệp bị sĩ khí của đám người ảnh hưởng hay vì lý do gì khác mà cũng đến tận đây.
Sau khi xác định kế hoạch tác chiến lân cuối cùng, cung thủ của Vệ Đình và cung thủ của quân Xích Ảnh xuất phát đi về phía hai bên núi.
Tô Tiểu Tiểu đi đến ngọn núi chính ở phía Đông. Trần Thao đi đến ngọn núi nhỏ ở phía Tây, xung quanh đã bố trí xong, gần như bao vây hơn nửa thung lũng, đây là nơi hoàn hảo để mai phục.
Về việc liệu Hách Liên Nghiệp có gửi quân đến chiếm giữ nơi này trước hay không thì Tô Tiểu Tiểu không lo lắng.
Như Tần Thương Lan đã nói, thời gian bắn tên của cung thủ có hạn. Hách Liên Nghiệp vì ở xa nên đã mất cơ hội đầu tiên. Hắn ta sẽ không vì tâm bắn cách có mấy trăm bước ngắn ngủi này mà phái người đến đây.
Nói đúng ra, ngọn núi bên trên là an toàn nhất, cũng khó trách Tân Thương Lan đồng ý cho nàng đến đây.
Thủ lĩnh của các cung thủ họ Trương tên Đạc.
Trương Đạc ra lệnh cho đám người tìm thấy điểm phục kích tốt nhất. Lần này không áp dụng sắp xếp vòng bắn trước sau, mà là giao thoa vòng bắn, số lẽ bắn, số chẵn bên trên giương cung, bắn một tên nghỉ một tên, đòi hỏi lực cánh tay và khả năng quan sát cực cao.
Thời gian quá ngắn, vì để tiêu hao nhiều binh lực của Bắc Yên nhất thì mỗi một mũi tên phải giết chết một tên địch!
Đại quân Bắc Yên đến nhanh hơn dự kiến. Vừa qua buổi trưa thì đã thấy dòng người đen nghịt đang tiến đến Toái Bắc Quan.
Nơi đầu tiên xảy ra trận chiến là chiến trường Hổ Ngọc Băng. Ba vạn quân của Thác Bạt Liệt đã đạp lên lớp băng dày hướng về phía hai vạn quân của Lãnh Chiêu của Lãnh Hoa chém giết.
Lãnh Hoa dẫn, xông lên trước giao thủ với Thác Bạt Liệt. Qua mấy chục chiêu, hắn ta giả vờ bị Thác Bạt Liệt đánh thương: "Phụ thân! Bọn hắn quá nhiêu người! Rút lui!"
Hai cha con mang theo đại quân rút lui về sau.
Thác Bạt Liệt đuổi theo ngay phía sau.
"Đóng cổng thành! Đóng cổng thành!"
Lãnh Hoa hét lên.
Tất nhiên cửa thành không đóng kịp, Thác Bạt Liệt liên tục bắn tên, ngược lại các tướng sĩ lại chạy trốn, chiếc chốt đang đóng được một nửa rơi xuống tạo ra tiếng bànH. Thác Bạt Liệt giơ thanh kiếm của mình trong tay: "Các tướng sĩ! Xông lên cho ta! Giết sạch quân Đại Chu! Rửa sạch nhục nhãt"
Ba vạn quân vọt vào thành với khí thế báo thù rung trời chuyển đất.
Ở phía bên kia, chủ lực của Hách Liên Nghiệp cũng đã phát động một cuộc tấn công vào thung lũng.
Có bốn tướng lớn dưới trướng Hách Liên Nghiệp. Ngoài Thác Bạt Liệt, còn có ba cao thủ là Cao Viễn Sơn, Chu Hạo, Tề Cẩn. Tề Cẩn là ca ca của Tề Thắng.
Te Thắng chết trong tay lính Đại Chu. Tê Cẩn muốn báo thù cho đệ đệ, đợt công kích đầu tiên là do hắn ta phát động.
Tô Tiểu Tiểu và Trương Đạc nhìn chằm chằm vào ky binh Bắc Yên đang chạy đến thung lũng với tốc độ nhanh chóng, trong lòng tính toán khi nào bọn hắn tiến vào tầm bắn.
Bắn nhanh thì lãng phí lực cánh tay và mũi tên, bắn chậm thì lãng phí thời gian.
"Đến!"
Tô Tiểu Tiểu nói.
Trương Đạc cầm cờ lệnh lên, vẫy ba lần rồi giật mạnh xuống!
Hai cung thủ ở hai đỉnh núi tuân lệnh, kéo căng cung trong tay, bắn về phía ky binh Bắc Yên.
Mũi tên phóng ra liên tiếp như mưa, cướp đi sinh mệnh của đại quân Bắc Yên đợt thứ nhất.
"Khiên!" Tê Cẩn quát chói tai.
Với sự hỗ trợ của khiên, đợt mưa tên lân hai của các cung thủ đã bị chặn nửa chừng.
Đây không phải là một hiện tượng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận