Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 2147: Đoàn Tụ 3

Chương 2147: Đoàn Tụ 3Chương 2147: Đoàn Tụ 3
Vệ Tư cũng có chút kinh ngạc nhìn Lăng Vân.
Tô Tiểu Tiểu xoa xoa tay: "Thật không?"
Để Thánh nữ làm con rối cho nàng, nghe ngau ghê ta.
Lăng Vân gật đầu: "Chuyện này xảy ra là do ta, ta hy vọng có khắc phục được trong khả năng của mình."
Tô Tiểu Tiểu đột nhiên tò mò về lai lịch của Lăng Vân.
Hắn ta không chỉ thông thạo nghệ thuật giết người bằng đàn mà còn am hiểu luyện chế những con rối.
Người này thật giống thủ lĩnh đặc vụ, có rất nhiều bí mật.
"Có muốn không?" Lăng Vân hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn Vệ Tư.
Thánh nữ đã làm nhiều điều ác, cha chồng hận không thể băm nàng ta ra thành từng mảnh.
Muốn giữ nàng ta thì trước tiên phải hỏi ý kiến cha chồng đã.
Vệ Tư nói với Lăng Vân: "Lấy gậy ông đập lưng ông cũng không quá đáng, nhưng Lăng tiên sinh có chắc chắn không?”
Lăng Vân nghiêm túc nói: "Chắc chắn."...
Nhóm người đến ngõ Trường Lưu vào chạng vạng tối.
Trình Tang và ba đứa nhóc đã đợi ở đây cả ngày.
Trình Tang ngủ quên trên ghế trong khi chờ đợi.
Mi Cơ đưa bà ấy về nhà.
Ba đứa nhóc đứng bên trong ngưỡng cửa, thò ra mấy cái đầu nhỏ ra ngoài, háo hức nhìn xung quanh.
Một chiếc xe ngựa sang trọng mà xa lạ dừng lại trước cửa.
Ba đứa nhỏ không nhận ra xe ngựa nhưng vẫn tò mò nhìn sang.
Khi rèm được vén lên.
Tô Tiểu Tiểu bước xuống.
Ba đứa nhóc mắt sáng lên: "Nương!"
Nhị Hổ và Tiểu Hổ tranh nhau nhào tới.
Đại Hổ bế đứa bé bốn tuổi trong tay, cố nhịn cảm giác muốn vồ lấy mẫu thân mình, ngoan ngoãn đi đến bên cạnh Tô Tiểu Tiểu: "Nương." Tô Tiểu Tiểu chạm vào hai cậu bé đang ôm đùi nàng, sau đó vươn tay sờ Đại Hổ, cười thần bí: "Chờ lâu lắm hửm?”
Ba người họ gật đầu.
Tiểu Hổ hỏi với giọng ríu rít: Nương, sao người đi lâu vậy?"
Tô Tiểu Tiểu cười nói: "Ta đi đón một người bạn."
"Ai vậy ạ?" Nhị Hổ hỏi.
Tô Tiểu Tiểu mỉm cười quay lại nhìn xe ngựa.
Lăng Vân vén rèm, trịnh trọng bước xuống.
Ba đứa nhóc trợn tròn mắt.
Lăng Vân đang định bình tĩnh chào hỏi ba đứa nhóc, vậy mà đột nhiên bị ba nhóc nghiệt đồ này đụng ngã.
Không sai, ngay cả Đại Hổ cũng không thể nhịn được.
Ba người vui mừng nhào vào người hắn ta, sốt ruột đến nỗi chảy nước dãi khắp mặt hắn ta.
Đại Hổ ôm chặt lấy hắn ta: "Sư phụ, Đại Hổ nhớ người lắm."
Nhị Hổ nhào toàn thân về phía trước: "Sư phụ, Nhị Hổ cũng nhớ người!"
Tiểu Hổ không ngừng chạy quanh: "Sư phụ, Tiểu Hổ nhớ người nhất!"
Vừa gặp mặt mà Lăng Vân đã bị ba nhóc nghiệt đồ này giày vò: "..."
Lăng Vân ăn uống không điều độ, Đại Hổ, Nhị Hổ và Tiểu Hổ theo mẹ ăn no uống say nên tăng cân rất nhiều, bọn nhóc đè lên người Lăng Vân như ba quả cân nhỏ.
Khi Lăng Vân tận hưởng xong sự hiếu khách nồng nhiệt của ba nhóc nghiệt đồ, hắn ta đã mệt đến mức không nói ra hơi.
"Sư phụ, sao người lại tới đây?”
Tiểu Hổ hỏi hắn ta.
Lăng Vân cố gắng hết sức, nghiến răng nói ra mấy chữ: "Đứng dậy trước đã."
Ba đứa nhóc lập tức đứng dậy.
Tiểu Hổ chắp tay nhỏ sau lưng nhìn hắn ta: "Sư phụ, người cũng đứng dậy đi."
Lăng Vân không thể động đậy, nói: "... Kéo ta một cái."
Mọi người đều ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Lăng Vân.
Lăng Vân đã đến Vệ gia với tư cách là khách, Vệ Thanh, Lý Uyển, sát thủ và Mi Cơ đều biết hắn ta.
Ba đứa nhóc thích hắn ta, đương nhiên Vệ gia cũng thích hắn ta, ngoại trừ Quỷ Phố.
Quỷ Phố suốt ngày nghĩ đến việc hoàn thành nhiệm vụ và giết chết hắn ta. Vệ Thanh và Lý Uyển mời Lăng Vân vào gian nhà chính. Lăng Vân vừa ngồi xuống, ba đứa nhỏ liền tranh nhau trèo lên người hắn ta. Thật là mấy nhóc nghiệt đồ chẳng sợ ail
Bạn cần đăng nhập để bình luận