Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1683: Là Một Cô Bé Mum Mim 1

Chương 1683: Là Một Cô Bé Mum Mim 1Chương 1683: Là Một Cô Bé Mum Mim 1
Viên huyện lệnh ngượng ngùng nói: "Khi quân của Thác Bạt Liệt chạy vê Bắc Yên thì gián điệp của Quân Xích Ảnh đã đi theo. Thác Bạt Liệt chia một ngàn ky binh đi vòng qua hồ Ngọc Băng và trở vê Bắc Yên."
Không cần phải nói, một ngàn người này là đến hồ Ngọc Băng dò đường, Thác Bạt Liệt lúc chạy trốn đã nghĩ tới, hắn ta muốn từ hồ Ngọc Băng đánh trả, đánh bất ngờ quân Đại Chu.
Tần Thương Lan nói: "Nếu bắt rùa trong hũ trong thành thì một vạn ngựa là đủ. Ngoài ra, ở núi Mang còn có mấy địa điểm mai phục không tệ, dễ phòng thủ khó tấn công, ta đoán Bắc Yên sẽ không phái quá nhiều quân đi chịu chết. Có thể bố trí một vạn ngựa phục kích ở đây. Ở đây nhớ giết sạch, một tên cũng không để lại. Sau đó đại quân tiến về phía bắc, đi vòng qua hậu phương của quân Bắc Yên, đốt thảo thực của bọn họ, đốt lương thảo sẽ làm rung chuyển tinh thân đại quân hơn là giết tướng!"
Tiêu Độc Nghiệp nghe được nhiệt huyết sôi trào.
Khi nghe kế sách của Lãnh Quỳ thì hắn ta cảm thấy Lãnh Quỳ xứng đáng là vị tướng xuất sắc nhất của Lãnh gia, tuy nhiên, chỉ sau khi nghe Tần Thương Lan nói, hắn ta mới ý thức như thế nào mới là dụng binh như thần.
Tần Thương Lan nói thêm: "Vệ Đình sẽ dẫn một vạn quân đến hồ Ngọc Băng, núi Mang giao cho Lãnh gia các ngươi. Cũng đều là một vạn quân, có phản đối gì không?"
Công lao giết ba vạn quân lớn hơn việc đốt lương thảo, Lãnh gia nghe được sự sắp xếp này thì tất nhiên là trong lòng không phục.
Lãnh Hoa nghiêm mặt nói: "Tổ phụ, ta đi nghênh chiến Thác Bạt Liệt!"
Lãnh Quỳ hỏi: "Thác Bạt Liệt có ba vạn quân trong tay, ngươi nhất định phải giao chiến với hắn ta?"
Một vạn so với ba vạn, bất lợi quá lớn.
Lãnh Chiêu lại lo lắng cho nhi tử của mình, có phải Tân Thương Lan cố ý không? Dùng quân kích thích người Lãnh gia nhảy vào bẫy, để người Lãnh gia đi chịu chết?
"Tổ phụ, tôn nhi chắc chắn!" Lãnh Hoa không chút do dự nói.
Lãnh Quỳ liếc nhìn Tân Thương Lan cùng Vệ Đình: "Tần đại nguyên soái, Vệ tướng quân, hai người có ý kiến gì không?"
Tần Thương Lan nhìn Vệ Đình: "Con đi núi Mang."
Vệ Đình cười nhạt: "Được, con không ý kiến."
Đám người Lãnh gia ngu xuẩn này, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, coi đội quân ba vạn quân của Thác Bạt Liệt dễ dàng đối phó sao? Đại quân của Thác Bạt Liệt sa sút tinh thần, ăn mấy trận thất bại, người Lãnh gia cho rằng Thác Bạt Liệt là quả hồng mềm? Thác Bạt Liệt thua thảm hại như vậy, hắn ta đã không còn đường lui, lần này là trận chiến cuối cùng, hắn ta sẽ dốc toàn lực.
Tần Thương Lan giao nhiệm vụ gian khổ nhất cho người của mình là do ông ấy không nghĩ đến công lao hay không.
"Lương vương điện hạ?" Lãnh Quỳ giao quyết định cuối cùng cho Tiêu Độc Nghiệp.
Tiêu Độc Nghiệp không biết bày binh bố trận, vì hai bên đã đồng ý nên cũng không còn gì để nói: "Vậy làm như thế đi, Vệ Đình đi núi Mang, Lãnh Hoa di giết Thác Bạt Liệt. Còn Hách Liên Nghiệp thì sao? Đối phó như nào?"
Tần Thương Lan chỉ vào thung lũng trên bàn cát và nói: "Quân chủ lực sẽ giao chiến tại thung lũng. Hai bên sẽ cho ky binh dẫn đầu. Các cung thủ sẽ đứng vị trí cao ở hai bên thung lũng, nhưng thời gian cung thủ có hạn, ky binh rất nhanh, từ lúc ky binh tiên phong của Hách Liên Nghiệp tiến vào tâm bắn cho đến khi ky binh hai bên cùng nhau giao chiến sẽ không mất nhiều thời gian, vì vậy phải đảm bảo bắn không chệch một mũi tên nào."
Lời này là nói với Vệ Đình.
Cung thủ là quân lính của hắn, hắn hiểu rõ nhất sức chiến đấu của cung thủ.
Vệ Đình nghiêm túc gật đầu: "Không thành vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận