Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 397: Điều Tra Chân Tướng 1

Chương 397: Điều Tra Chân Tướng 1Chương 397: Điều Tra Chân Tướng 1
Hôm sau, Tô Tiểu Tiểu đi thăm Thẩm Xuyên.
Trạng thái của Thẩm Xuyên đã tốt hơn lần trước nhiều, có thể nhìn ra hắn ta rất cố gắng để thích ứng với sinh hoạt của thư viện Phủ Thành.
Là một người mạnh mẽ.
Sau bữa ăn trưa, đoàn người cưỡi xe ngựa về lại trấn Hạnh Hoa.
Khi tới trấn thì đã là đêm khuya, Tô Tiểu Tiểu quyết định ngày mai sẽ tới thăm Phù Đại Nương.
Hai chiếc xe ngựa, một trước một sau đi vào thôn, dừng ở cửa tiểu Tô gia.
Tô Tiểu Tiểu gọi Tô Nhị Cẩu dậy, cùng Vệ Đình ôm ba đứa nhỏ đang ngủ say xuống xe ngựa.
Tô Tiểu Tiểu nói với Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ, ngươi về trước đi, xe ngựa này ngày mai ta còn dùng, nhân tiện có thể ngồi lên trấn một chuyến."
Tiểu Ngũ gật đầu: "Được, chủ nhân, vậy ta đi trước."
"Tỷ, ta cũng vào nhà." Tô Nhị Cẩu mơ mơ màng màng.
"Tới phòng cha." Tô Tiểu Tiểu nhắc nhở.
"Dạ." Tô Nhị Cẩu như đi vào cõi thần tiên, chậm rãi đi ve phía phòng lão cha Tô.
Tô Tiểu Tiểu và Vệ Đình cũng ôm con về lại phòng.
Vệ Đình dắt ngựa ra hậu viện. Do thùng xe quá lớn, chỉ có thể đặt ở cửa.
Xe ngựa chỉ có thể đi một, hai canh giờ, lặn lội đường xa như vậy thực sự khiến người ta mỏi mệt.
Rửa mặt xong, Tô Tiểu Tiểu nằm lên trên giường, không nhấc nổi một đầu ngón tay.
Nàng vẫn mập mạp, nhiều mỡ để không bị chấn động nhiêu. Những người gầy gò như nhóm Vệ Đình có lẽ sẽ càng khó chịu hơn.
"Vệ Đình, à thì...
Sau này có tiên chúng ta nhất định sửa đường trước, đừng để đường đất gồ ghề lồi lõm nữa, thay bằng đường xi măng phẳng. Ngươi không biết mặt đường kia khi lái xe có bao nhiêu êm ái, có bao nhiêu thoải mái đâu -
Vệ Đình không nghe rõ chữ nào, sau đó thì đã có tiếng hô hấp đều đều truyên ra từ mũi người nào đó.
Vệ Đình nhìn một lớn ba nhỏ ngủ say trên giường. Không biết có phải do ở chung lâu rồi không, dáng vẻ khi mấy người đó ngủ giống nhau như đúc.
Đáy mắt Vệ Đình thoáng qua một tia phức tạp. Vết thương ở chân hắn đã khỏi hẳn, binh phù và những thứ đồ ở Phủ Thành cũng đã lấy được, là lúc... cân phải hồi kinh.
lão cha Tô bị ba đứa nhỏ dùng đầu nhỏ gọi dậy.
"Gia gia.
Đại Hổ ghé sát vào giường kêu ông ấy.
“Gia gial"
"Gia gial"
Nhị Hổ và Tiểu Hổ cũng bò lại đây.
Con ngươi lão cha Tô sáng rực: "A? Đã về rồi à? Đại Hổ! Nhị HổiI Tiểu Hổi"
Ba đứa nhỏ đen mặt.
Tiểu Hổ chỉ chính mình, lại chỉ hai ca ca bên cạnh: "Là rìu nhỏ, đại rìu, nhị rìu! Gia gia, ông nhận lầm rồi!"
"Khụ khụ! Quên số xoáy tóc." Tô Thừa ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Nương các ngươi đâu?"
"Ở nhà bếp, đang làm bánh." Nhị Hổ nói.
Đại Hổ đấy một cái hộp nhỏ tới trước mặt hắn: "Nương mua."
Khuê nữ lại mua quà cho mình?
Lão cha Tô cầm lấy ước lượng.
Nha, rất nặng.
Không phải lá trà.
Cũng đúng, lá trà lần trước còn chưa uống hết mà.
Lão cha Tô tò mò mở hộp ra xem, phát hiện bên trong vậy mà lại là một cái mão bạch ngọc tinh xảo.
Lão cha Tô là một người thô lỗ. Khi còn nhỏ thì đi chăn trâu, lớn lên thì thành ác bá, cũng chưa từng đội mấy cái đồ vật quan trọng như vậy.
"Cũng không phải là lão gia trên trấn, phí bạc để làm gì... Haiz, đưa ta mang không phải là làm hỏng nó sao?"
Trong lòng xót tiền nhưng hốc mắt lại nóng lên.
Lão cha Tô cẩn thận cất mão đi, sau đó tới nhà bếp xem khuê nữ Đại Béo đã xa cách 5 ngày.
Là ảo giác sao? Sao ông ấy có cảm giác gân đây khuê nữ đã gầy đi nhiều...
"Cha, cha dậy rồi." Tô Tiểu Tiểu lên tiếng chào hỏi.
"Ừm, vừa mới dậy." Tô Thừa nghiêm túc đi qua. Chương 224.LIeU ¡ra chan Lương ¡ "Có thích mão không?" Tô Tiểu Tiểu hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận