Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chuong 961: MeVa Con Trai 1

Chuong 961: MeVa Con Trai 1Chuong 961: MeVa Con Trai 1
Vệ phu nhân ngồi ở trong phòng, chuyên tâm cắt tỉa cành hoa.
"Phu nhân..." Bình Nhi nhẹ tay đặt sọt lên bàn: "Thiếu gia nói hắn chờ bên ngoài, nếu ngài tỉnh thì gọi hắn vào."
Vệ phu nhân không nói gì, cắt bỏ một chiếc lá.
Bình Nhi lại nói: "Phu nhân, mưa lớn như vậy, thiếu gia sẽ bị ướt, để thiếu gia vào đi."
Vệ phu nhân thản nhiên nói: "Không cần để ý đến hắn, hắn thích dâm bao lâu thì tùy."
Bình Nhi cắn môi: "Vậy... để nô tỳ đi đưa ô cho thiếu gia..."
Vệ phu nhân đập tay lên bàn: "Ta nói đừng để ý đến hắn!"
Mưa to tâm tã khiến cả người Vệ Đình ướt đẫm.
Hắn chật vật nhìn cửa viện đóng chặt, giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Hắn nghe thấy lời của bà ta, nó như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào ngực hắn.
Viện của Vệ lão thái quân, Vệ lão thái quân định nghỉ ngơi.
Người lớn tuổi, không thể không già đi, lúc còn trẻ hơn nửa đêm không ngủ cũng không sao, nhưng nay trời vừa tối, người đã buồn ngủ không chịu được.
"Được, ta biết rồi."
Lý ma ma đuổi gã sai vặt ở cửa đi, xoay người đi tới trước giường Vệ lão thái quân: "Lão thái quân, thiếu gia đến chỗ phu nhân."
Vệ lão thái quân rối rắm thở dài một hơi.
Lý ma ma nhìn ra ngoài cửa sổ: "Mưa lớn như vậy..."
Vệ lão thái quân nói: "Ngươi đi gọi hắn về!"
"Vâng. Lý ma ma đáp lời.
Vừa xoay người, Vệ lão thái quân lại mở miệng: "Thôi vậy, ngươi kêu không nổi, để hắn đứng đi, thất vọng rồi cũng sẽ tự đi."
Lý ma ma thở dài.
Hẻm Lê Hoa.
Tô Tiểu Tiểu đang hong khô dược liệu bị nước mưa làm ướt ở phòng chứa củi, may là chỉ bị ướt một tí, hong khô rồi cũng không ảnh hưởng đến hiệu quả của thuốc.
"Nương!"
"Nương!"
"Nương!" Ba hạt đậu nhỏ mặc áo tơi lộc cộc về nhà.
Ba đứa tìm quanh mới thấy Tô Tiểu Tiểu làm ổ ở sài phòng.
"Nương!"
Cả ba nóng lòng muốn khoe áo mưa và mũ nhỏ của mình cho Tô Tiểu Tiểu xem.
"Đẹp không?" Nhị Hổ hỏi.
Tô Tiểu Tiểu nhìn ba cục bông nhỏ nhắn ngơ ngác mặc áo tơi, bật cười thành tiếng: "Đẹp, ai mua áo tơi đấy?"
"Sư hụt!" Tiểu Hổ ngọng nghịu nói.
Chuyện là thế này, trời mưa, Lăng Vân bảo Đặng An che dù đưa chúng về, chúng thấy Đặng An mặc áo tơi nên cũng không chịu che dù, muốn tự mặc áo tơi.
Nhưng trong nhà làm gì có áo tơi nhỏ cho đứa nhỏ hai tuổi? Đặng An đành đi mua.
Đặng An mua được, cũng rất mê.
Đại Hổ nhảy nhảy, như một con hổ nghịch ngợm bừng bừng sức sống.
Tiểu Hổ bắt chước nhảy, chưa nhảy được hai cái đã ngã lăn ra đất.
"Ăng quá!" (Nặng quá. )
Sau đó cục bông Tiểu Hổ không đứng dậy nổi.
Tô Tiểu Tiểu đi nấu cơm.
Ba đứa ăn mấy miếng bánh táo lót bụng trước, sau đó lạch bạch chạy ra ngoài, đi từng phòng khoe khoang áo tơi nhỏ của mình.
Tô Thừa vừa về đến nhà, ba đứa đã khoe khoang xong, đang giẫm lên vũng nước trong sân.
Nhìn thấy ba chú búp bê bùn nhem nhuốc cả người, Tô Thừa ngã gục tại chỗ...
Hôm nay Tô Nhị Cẩu không về hẻm Lê Hoa, cậu đến Trấn Bắc Hầu phủ một chuyến.
Cậu đi trả đồ cho Tô Ly.
"Trước khi Ngũ biểu ca đi, hắn đã để lại cái này." Tô Nhị Cẩu đưa một chiếc mặt dây chuyền ngọc nhỏ cho Đào thị.
Đào thị kéo Tô Nhị Cẩu ngồi xuống, nhìn mặt dây chuyển ngọc trong tay, đúng là của lão Ngũ.
Đào thị cười nói: "Hóa ra tiểu tử kia đi tìm ngươi, vậy ta yên tâm rồi, cả ngày không thấy hắn đâu, ta còn sợ hắn lại ra ngoài gây chuyện phiền ta!"
"Sao có thể? Ngũ biểu ca rất tốt."
Lần đầu tiên Đào thị nghe người ta khen con mình, không khỏi vui mừng: "Nhị Cẩu thích Ngũ biểu ca sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận