Tướng Quân, Phu Nhân Bảo Ngài Làm Ruộng

Chương 1307: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 3

Chương 1307: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 3Chương 1307: Chân Tướng Của Đứa Nhỏ 3
Vệ Hi Nguyệt đi tới phía sau hắn ta, bỗng nhiên nằm sấp trên lưng hắn ta, hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy lỗ tai hắn ta: "Mau chạy đi!"
Sợ hãi: 中
Quỷ Phố cuối cùng cũng biết là chỗ nào không thích hợp, cỏ linh lăng không phải là cỏ chăn nuôi sao?
Sau gấu và bụi gai, Quỷ Phố lại thành công bị làm ngựa.
Nếu hắn ta may mắn thì là ngựa, còn nếu không may, nói không chừng chỉ có thể là một con lừa...
Chuyện đi săn bắn thiếu chút nữa đã được chuẩn bị thỏa đáng, nói là săn bắn, thật ra là ra ngoài ngoại ô kinh thành để hành cung tránh nóng, săn bắn chỉ là hoạt động chủ yếu trong đó mà thôi.
Có thể mang theo gia quyến, Hoàng đế cũng mang theo Hoàng hậu cùng mấy vị phi tần.
Thái hậu là lão nhân gia nên khó được có cơ hội xuất cung, bà ấy muốn gặp ba tiểu tử kia, vì vậy cũng đáp ứng đi hành cung nghỉ hè.
"Đi hỏi Thái Hoàng Thái hậu một chút xem bà ấy có đi hay không?”
Không có lý do gì Đế Hậu cùng Thái hậu đều đi, mà cũng không hỏi Thái Hoàng Thái hậu một câu.
Vốn tưởng rằng dựa vào tính tình của Bạch Hi Hòa, cá hơn phân nửa là bà ấy sẽ cự tuyệt, dù sao những năm trước cũng tổ chức đi hành cung tránh nóng, bà ấy không có một lân cùng đi.
Ai ngờ Trình công công báo: "Thái Hoàng Thái hậu nói được.'
Thái hậu hơi sửng sốt, cũng không nói gì, chỉ dặn Hoàng hậu bên kia chuẩn bị chu toàn mọi việc.
"Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi, kinh thành nóng muốn chết!"
Thái hậu nhìn cánh tay băng vải của nàng ta, cùng với chân phải quấn băng gạc, bất đắc dĩ chỉ chọc trán nàng ta: "Con đó!"
Công chúa Huệ An giãn mặt cười: 'Hì hi
Vệ Đình là quan phục nguyên chức, theo lý gia quyến Vệ gia cũng có thể đi nghỉ mát.
Vệ lão thái quân lại nói: "Quên đi quên đi, với lão thây cốt này của ta cũng lười lăn qua lăn lại, con hỏi mấy vị tẩu tẩu của con xem có đi hay không."
Đám người Lý thị tỏ vẻ muốn ở lại quý phủ với Vệ lão thái quân.
Tô Tiểu Tiểu cũng muốn đi, nàng còn chưa thấy Đế vương hành cung bao giờ đâu, nàng thế nào cũng phải đi cùng. Ngay trước một đêm xuất phát, Hộ Quốc Công phủ tin tức đưa tới: Tư Không Vân bị bắt.
Tô Tiểu Tiểu nắm tay: 'Lão thần côn này trốn lâu như vậy, có thể coi là bị bắt được rồi!"
Nàng lập tức cùng Vệ Đình chạy tới phủ Hộ Quốc Công.
Trong thư phòng, Tư Không Vân chật vật ngồi ở trên ghế, trong tay cầm một khối băng dùng khăn bọc lại, đắp lên vết bam trên khóe miệng.
Tần Thương Lan dứt khoát ngồi đối diện hắn ta, nhìn chằm chằm hắn ta.
Tư Không Vân thở dài: "Ra tay không cần phải nặng như vậy chứ, ngươi là người tập võ, còn ta thì không phải..."
Tần Thương Lan lạnh lùng nói: "Giữ lại cho ngươi một mạng đều là bởi vì ngươi còn có chút giá trị thẩm vấn, bằng không ta đã sớm giết ngươi rồi!"
Tư Không Vân bất đắc dĩ nói: "Lão bằng hữu nhiều năm cũng không đến mức tuyệt tình như vậy chứ...
Tần Thương Lan giận không kiêm được nói: "Ngươi lại còn dám giả bộ qua loa với ta! Chính ngươi đã làm ra loại chuyện gì thì trong lòng tự ngươi rõ ràng, ta Tân Thương Lan đời này ghét nhất bị người đâm dao sau lưng!"
"Ta đây không phải là... Ôi... Tư Không Vân chỉ có thể thở dài.
"Tổ phụ."
Tô Tiểu Tiểu cùng Vệ Đình bước vào.
Hai người liếc mắt nhìn Tư Không Vân, Tư Không Vân cũng nhìn ve phía hai người bọn họ, ngay cả ông ấy muốn than cũng thở không ra.
Tô Tiểu Tiểu đạm nói: "Chạy đi? Sao không chạy nữa đi?"
Tư Không Vân than ngắn thở dài: "Ngươi đây không phải là đang mai táng ta sao? Nhiều cao thủ như vậy, ta chỉ là một quan văn giám chính nhu nhược, sao mà chạy thoát được?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận